Chương 41: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

"Người này ta cũng từng tìm kiếm, không rõ tung tích, nhưng hơn phân nửa đã chết rồi." Thần Khải vẻ mặt chán ghét nói.

Công Nghi Trưng nghĩ thầm, đến cả Minh Tiêu pháp tôn cũng không tìm thấy người này, Thần Khải làm sao có khả năng tìm thấy?

Hắn lặng lẽ ghi nhớ hai khuôn mặt đó vào lòng, nói với Thần Khải:

"Giáo chủ dẫn chúng ta hiện thân, là tự cho rằng đã nắm được bằng chứng ta cấu kết với Âm Khư, có thể làm nhược điểm, ép ta giao ra Dẫn Phượng Tiêu hoàn chỉnh."

Không sai.

Thần Khải không phủ nhận, "Ta muốn tìm, chỉ là Nguy Tình, Thất bảo của Đạo Minh hay Phượng Hoàng Trủng gì đấy, ta căn bản không quan tâm.

Đều nói Phượng Thiên Linh đã chết, Dẫn Phượng Tiêu là chìa khóa mở ra Phượng Hoàng Trủng, nhưng không ai biết trong Phượng Hoàng Trủng rốt cuộc là gì, nếu để đám người Đạo Minh đó dẫn dắt tìm thấy Phượng Hoàng Trủng …

"Công Nghi Trưng thầm nghĩ, nếu Tạ Tầm chính là Phượng Thiên Linh, vậy Phượng Thiên Linh tuyệt đối không thể đã chết, nếu Phượng Thiên Linh chưa chết, vậy lời đồn về Phượng Hoàng Trủng lại từ đâu mà có? Biết được càng nhiều, chân tướng càng trở nên khó bề phân biệt …"Giáo chủ không muốn để người đời biết được Nguy Tình và Phượng Thiên Linh có quan hệ.

"Công Nghi Trưng đối với Thần Khải tự nhiên có điều giữ lại, không nói ra manh mối mà mình có được, mà hắn cũng nhìn ra lo lắng của Thần Khải."Những mảnh vỡ khác của Dẫn Phượng Tiêu ở trong tay ngươi, ngươi là đệ tử đắc ý của Minh Tiêu pháp tôn, hẳn là có biện pháp khôi phục Dẫn Phượng Tiêu như cũ, giúp ta tìm được Phượng Hoàng Trủng.

Đợi ta tìm được Phượng Hoàng Trủng, điều tra rõ sống chết của Phượng Thiên Linh và tung tích của Nguy Tình, thì trả lại nguyên vật, bảo vật của Đạo Minh các ngươi, ta căn bản không thèm." Thần Khải nói.

Lời của Thần Khải khơi gợi tâm tư của Công Nghi Trưng — việc Công Nghi Càn giấu giếm tung tích của Công Nghi Thuần với bên ngoài, hẳn cũng giống sự lo lắng của Thần Khải, lo lắng chuyện gia chủ Công Nghi gia và Phượng Thiên Linh bỏ trốn bị người trong thiên hạ biết được, danh dự Công Nghi gia bị hủy hoại, thậm chí liên lụy đến Công Nghi Trưng, khiến hắn cũng bị người đời chỉ trỏ.

Công Nghi Trưng muốn tìm được tung tích của mẫu thân, Công Nghi Càn khẳng định rằng Công Nghi Thuần rời đi là do bị ép buộc, tuyệt đối không phải tự nguyện, cũng muốn trả lại sự trong sạch cho Công Nghi Thuần.

Chính là ở trong mắt Công Nghi Càn, trong mắt người đời bà là trong sạch, vậy thì đủ rồi, nếu truy cứu đến tận cùng, vạch trần chân tướng chuyện cũ trước mặt mọi người, bọn họ có thể chịu nổi những lời đồn đại sau này không?

"Thần Khải không biết việc xấu của Công Nghi gia, nhưng thấy Công Nghi Trưng không kiên quyết phản đối, mà rơi vào suy nghĩ sâu xa, trong lòng ông cũng thoáng vui mừng."Ta có thể đồng ý với ngài.

"Công Nghi Trưng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng,"Nhưng mà, muốn khôi phục Dẫn Phượng Tiêu như cũ, tìm ra manh mối của Phượng Hoàng Trủng, cũng không dễ dàng như ngài tưởng, cần phải đem tất cả mảnh vỡ về Thần Tiêu Phái, dùng thuật luyện khí phục hồi như cũ, lại mượn lực của pháp trận đi tìm nguồn gốc, mới có thể tìm được nơi Phượng Hoàng Trủng.Ý của ngươi là, muốn ta giao đoạn mảnh vỡ cuối cùng cho ngươi trước.

"Thần Khải hình như có do dự."Thần giáo chủ lo lắng ta lật lọng?" Công Nghi Trưng cười nói.

Thần Khải biết, bản thân cũng không có quá nhiều lựa chọn, tuy tu vi ông cao, nhưng những thuật toán luyện khí này, cuối cùng vẫn là Thần Tiêu Phái am hiểu nhất, ông chỉ có thể đem hy vọng đặt trên người Công Nghi Trưng, mà nhược điểm duy nhất của hắn, chính là thân phận Yến Tiêu, còn có quan hệ giữa Công Nghi Trưng và Yến Tiêu.

Ông định thần lại, trầm giọng nói: Ta tin ngươi.

"Vậy cứ theo kế hoạch ban đầu của giáo chủ, ngày mai giao thi thể của"tà tu

"cùng mảnh vỡ Dẫn Phượng Tiêu cho kiếm tôn."

Công Nghi Trưng nhàn nhạt nói,

"Chúng ta trở về Thần Tiêu Phái sẽ nhanh chóng tìm ra tung tích của Phượng Hoàng Trủng, nếu có manh mối, ta sẽ báo cho giáo chủ đầu tiên."

Thần Khải trầm mặc nhìn kỹ Công Nghi Trưng, hồi lâu mới bật cười nói: "Ta cho rằng, loại đệ tử của chính đạo tiên môn như các ngươi, chắc hẳn đều cổ hủ cứng nhắc, suốt ngày chỉ nghĩ đến khắc kỷ phục lễ, chính tà không đợi trời chung, còn tưởng muốn ép ngươi cúi đầu sợ là không dễ.

Không ngờ ngươi lại hoàn toàn khác với lời đồn, nhìn thì khiêm tốn tao nhã, kỳ thật cuồng ngạo ngang ngạnh, ha ha ha ha …."

Thần Khải cất tiếng cười to, nhưng trong giọng nói lại không có chút trào phúng nào, ngược lại không giấu được sự tán thưởng dành cho Công Nghi Trưng, còn có cả một chút tiếc nuối lướt qua — Đạo cốt trời sinh, thông minh tuyệt đỉnh như thế, đáng tiếc không phải đệ tử của Tiệt Thiên Giáo, không phải truyền nhân của ông.

"Người đời đều có tư tâm, mà ta cũng không phải thánh nhân." Công Nghi Trưng vẻ mặt nhàn nhạt,

"Đạo Minh có quy củ của Đạo Minh, trong lòng ta cũng có đạo của riêng ta, không trái với đạo nghĩa trong lòng ta, thì việc gì không thể làm?"

Tốt! Thần Khải tán thưởng một tiếng, "Ta ghét nhất là mấy cái quy củ cứng nhắc của Đạo Minh, cái gì là chính, cái gì là tà, chẳng lẽ do bọn họ định đoạn sao? Chỉ là một đám ngốc tự vẽ đất thành lao, tự mình chui vào gông xiềng mà thôi.

Người sống một đời, ngắn ngủi trăm năm, nên sống cho hả hê ân oán, làm theo lòng mình, chỉ có tự tại, mới có thể rời hận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!