Chương 40: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

"Thất Sát, ngươi làm thế nào mà đến nơi này?" Yến Tiêu hỏi.

Thất Sát cúi đầu đáp: "Hồi bẩm Tôn chủ, sau khi thuộc hạ thoát thân khỏi Thiên Nhãn, thân bị trọng thương, nên phải ẩn náu khắp nơi, âm thầm dưỡng thương.

Biết Đạo Minh đang truy lùng tung tích của tà tu khắp Bắc Địa, ta liền một đường chạy trốn về phía tây, trên đường đi không may gặp phải Thanh Long hộ pháp của Tiệt Thiên Giáo, không địch lại nên bị bắt, đưa tới nơi này."

Vận khí của Thất Sát có thể nói là không tốt, vậy mà lại gặp phải Thanh Long – hộ pháp mạnh nhất trong tứ đại hộ pháp của Tiệt Thiên Giáo, hộ pháp mặc thanh y ngày đó đại diện Tiệt Thiên Giáo nghênh đón đoàn người của Tạ Chẩm Lưu, chính là Thanh Long.

Nhưng vận khí của Thất Sát cũng coi như không tồi, nếu Thanh Long là tu sĩ của Đạo Minh, lúc này hắn đã bị giam trong thiên lao của Đạo Minh rồi.

Nhưng Thanh Long nhận lệnh từ Thần Khải, Thần Khải vốn chẳng có hảo cảm gì với Đạo Minh, cũng sẽ không hoàn toàn tuân theo điều phái của Đạo Minh, ông có tính toán riêng, phái Thanh Long đến Bắc Địa tìm kiếm tà tu, không phải vì tru tà trừ gian, mà là để tìm Dẫn Phượng Tiêu.

Vừa hay, trên người Thất Sát lại có Dẫn Phượng Tiêu.

Sau khi Thất Sát bị áp giải đến Ly Hận Cung, Thần Khải tự mình thẩm vấn Thất Sát. Ông rất tò mò về lai lịch của Dẫn Phượng Tiêu, truy hỏi mọi chuyện, biết được Thất Sát là Bạch Vô Thường dưới trướng Diêm Tôn, ông lại hỏi thêm nhiều vấn đề liên quan đến Diêm Tôn.

"Những câu hỏi về Tôn chủ, thuộc hạ không dám lộ ra quá nhiều, chỉ trả lời vài chuyện không quan trọng." Thất Sát lòng đầy lo lắng nói.

Không sao.

Yến Tiêu khẽ cười nói,

"Vốn dĩ những điều ngươi biết, cũng chỉ là vài chuyện không đáng kể."

Bí mật của nàng, những Vô Thường Sử này làm sao có thể nắm rõ, đến cả Thập Anh, nàng cũng chẳng bao giờ nói ra.

"Sau khi Thần Khải thẩm vấn xong, liền thả thuộc hạ ra khỏi đại lao, dùng lễ đối đãi." Thất Sát lại nói, "Ông ta nói hiện giờ Đạo Minh đang truy lùng tung tích tà tu và âm binh ở khắp nơi, nếu bị rơi vào tay Đạo Minh, chỉ có một kết cục là cầm tù cả đời.

Hơn nữa Đạo Minh truy tra Dẫn Phượng Tiêu, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được ta, ông ta đã lấy Dẫn Phượng Tiêu đi, đồng thời bày tỏ ý muốn chiêu mộ thuộc hạ.

Thuộc hạ nghĩ rằng có thể từ trong miệng ông ta dò la tung tích của Tôn chủ và Thập Anh, nên đã giả vờ đồng ý."

Thất Sát rất tin tưởng vào Tôn chủ của mình, người từng sống sót qua Luyện Ngục Hải, làm sao có thể chết trong Thiên Nhãn được.

Ngược lại Thập Anh ngốc đó, dù thoát khỏi Thiên Nhãn, sợ rằng vẫn sẽ long đong khốn đốn, nếu không phải đi gây sự bị người ta bắt, thì cũng bị kẻ khác bắt nạt …

Giờ nghe nói nàng vẫn bình yên vô sự, lại được Tôn chủ chăm sóc, chắc chắn đang sống những ngày tháng thoải mái, Thất Sát thấy cũng yên lòng.

Thất Sát lại nói:

"Thần Khải tuy rằng đối đãi với thuộc hạ rất tử tế, nhưng cũng rất đề phòng, mấy ngày trước khi nhận được bái thiếp của Ủng Tuyết Thành, liền bảo thuộc hạ ẩn thân nơi này, tạm tránh tai mắt. Trong động này rất cổ quái, thuộc hạ cũng không dám tùy ý đi lại."

Công Nghi Trưng nói:

"Đây là trận Hoàn Vĩ, vừa vào lòng núi thì như lọt vào miệng rắn, đầu đuôi nối liền, chỉ vào không ra. Đây là cửa sinh, chín phần sống một phần chết, tuy rằng cổ quái, nhưng sát trận không nhiều lắm, chỉ khiến người bị vây khốn, làm người bị lạc mất phương hướng mà thôi."

Thất Sát nhớ rõ lúc ấy Thần Khải dẫn mình đi vào, rõ ràng chỉ đi chưa đầy hai mươi trượng, nhưng khi hắn dựa theo đường cũ quay lại, thì không tài nào tìm thấy lối vào kia.

Hắn biết Thần Khải vẫn đề phòng hắn, vừa không muốn người của Đạo Minh tìm được hắn, vừa không muốn để hắn rời khỏi nơi này, cho nên mới giam giữ hắn ở trong mê cung dưới lòng núi này.

"Trận pháp này chắc không làm khó được ngươi."

Yến Tiêu nhìn Công Nghi Trưng, chung quy ngay cả cảnh trong gương thời không cổ quái đến như vậy mà hắn cũng có thể phá giải.

Công Nghi Trưng không đáp, hắn nhàn nhạt cười, hơi nghiêng người nhìn về phía lối đi đến, từ tốn nói:

"Tìm được mắt trận phá trận, lối ra thật sự sẽ hiện ra, trong tình huống không phá vỡ kết giới hộ sơn, đây là cách dễ dàng nhất để rời khỏi Tiệt Thiên Giáo. Nhưng mà chúng ta không cần phải phá trận, có người sẽ thả chúng ta rời đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!