Chương 39: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

"Ngươi nói bậy gì vậy!" Yến Tiêu cau mày,

"Rõ ràng ta mới là bản thể, ngươi không thấy cô ta muốn giết cả ngươi sao!"

Công Nghi Trưng bất đắc dĩ cười khổ:

"Cho nên … nàng ấy mới là bản thể." hắn khẽ cong ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại trên khuôn mặt của Yến Tiêu,

"Còn cô chỉ là một phần của Yến Tiêu mà thôi."

Yến Tiêu thực sự, vốn chính là bá đạo như vậy, nàng sẽ dọn quét sạch mọi chướng ngại ngăn cản nàng.

Cho dù người đó có là Công Nghi Trưng.

"Ngươi có bằng chứng gì nói ta là kính thể?" Yến Tiêu cười khẩy,

"Chẳng lẽ ngươi hiểu rõ ta hơn chính ta sao?"

"Ngay từ đầu ta đã nghi ngờ rồi." giọng Công Nghi Trưng vẫn dịu dàng, dường như không vì đối phương là kính thể mà sinh ra chút thù địch nào,

"Yến Tiêu thực sự làm sao có thể bị ta đả thương?"

Yến Tiêu nói: Ta không nói dối.

Đó làký ức

"mà cô tự bịa ra, bởi vì trong lòng Yến Tiêu, luôn hoài nghi ta có mưu đồ gì với nàng, lo lắng ta sẽ làm hại nàng, nhưng ta sẽ không, bất kể là bản thể của ta, hay là kính thể của ta, ta tuyệt đối sẽ không làm tổn thương nàng."

Sự kiên định và dịu dàng trong lời nói của Công Nghi Trưng khiến Yến Tiêu phút chốc ngây người, nàng nhớ lại khoảnh khắc khi Tiêu Hồn Kiếm chém xuống mình, hai chiếc quạt Xuân Thu đã không chút do dự đồng thời chắn trước người mình.

"Cô là mặt nghi hoặc và mềm yếu trong lòng Yến Tiêu." lòng bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve gò má của nàng, nhẹ nhàng vén lọn tóc rối bên tai,

"Cho nên, dù ta biết rõ cô là kính thể, cũng vẫn phải bảo vệ cô."

Yến Tiêu nhíu mày lại, mắt phượng vốn trong trẻo giờ phủ lên một tầng sương mờ, bởi vì những lời Công Nghi Trưng nói, nàng bắt đầu sinh ra một chút dao động.Ta là kính thể …

"nàng lẩm bẩm nói nhỏ, trên mặt toát sự đau khổ và giằng xé,"Không đúng, ta là bản thể … Ta là Yến Tiêu!

Ngươi gạt ta!"

Sắc mặt Yến Tiêu đột nhiên biến đổi, một dòng máu tươi rỉ ra từ khóe môi, thân mình mềm nhũn, ngã vào vòng tay của Công Nghi Trưng.

Yến Tiêu siết chặt lấy ngực mình, dường như đang chịu đựng một cơn đau đớn dữ dội, cơ thể run rẩy không ngừng, phát ra ánh sáng yếu ớt lúc tỏ lúc mờ. Những lời của Công Nghi Trưng đã phơi bày bản chất của nàng, làm lung lay căn cơ sự tồn tại của nàng, khiến trái tim nàng chịu đựng cơn đau như bị xé rách.

Công Nghi Trưng ôm chặt lấy Yến Tiêu, lòng bàn tay áp lên tấm lưng mỏng manh của nàng, linh lực hùng hậu truyền vào cơ thể nàng, cố gắng xoa dịu cơn đau nhói nơi ngực nàng.

Yến Tiêu ôm Công Nghi Trưng, trong cơn đau đớn tột độ vô thức cắn chặt vào vai hắn, Công Nghi Trưng không vận lực chống cự, để mặc dấu răng khắc sâu vào trong máu thịt, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ y phục, mùi tanh ngọt cũng tràn vào trong miệng Yến Tiêu.

Máu thịt của nửa bước Pháp Tướng vốn đã chứa đựng linh lực vô cùng lớn, có lẽ vì lý do này, thần trí của Yến Tiêu thanh tỉnh một chút, buông lỏng hàm răng ra rồi mềm nhũn ngã vào lòng Công Nghi Trưng.

Công Nghi Trưng … giọng nói của nàng nhẹ nhàng và yếu ớt như tơ nhện, mang theo sự tủi thân và đau đớn, Ta đau …

Công Nghi Trưng chỉ cảm thấy trái tim như bị người hung hăng bóp chặt, cơn đau lan tỏa khắp ngực.

Yến Tiêu thực sự, sẽ không bao giờ để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác, nàng luôn một mình âm thầm chịu đựng mọi đau đớn, lúc nào cũng tỏ ra thản nhiên, không bận tâm.

Nàng che giấu mặt mềm yếu của mình, dùng gai nhọn và sự lạnh lùng để đan thành áo giáp, ngăn cản sự tiếp cận của người khác. Nhưng suy cho cùng nàng vẫn có máu có thịt, biết đau biết buồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!