Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Quả thật như lời Công Nghi Trưng nói, hai dòng thác nước kia chảy ngược từ dưới lên, chỉ khi tự tay chạm vào dòng nước, mới có thể cảm nhận được dị thường của dòng nước.
Công Nghi Trưng nắm lấy một tay của Yến Tiêu, thấy Yến Tiêu nhìn mình với ánh mắt khác thường, hắn giải thích nói:
"Để tránh lạc nhau khi vào trận."
Công Nghi Trưng nhắm mắt ngưng thần, cảm nhận được chỗ linh lực dao động dị thường, hắn dùng tâm nhãn để dò đường, còn Yến Tiêu thì mặc cho hắn nắm tay dẫn đi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Khi đến giữa vách đá, Công Nghi Trưng bỗng nhiên dừng bước, kéo Yến Tiêu lao về phía trước, cả người hoàn toàn chìm vào trong dòng nước.
Yến Tiêu không dám nhắm mắt phượng lại, chỉ cảm thấy lúc xuyên qua dòng nước, trên người đột nhiên lướt qua một luồng lạnh lẽo, trước mắt lóe lên một tia sáng, nhưng ngay sau đó ánh sáng tan biến, thế nhưng bọn họ vẫn đang đứng ở vị trí ban đầu, trên người không hề bị ướt, ngay cả cảnh vật trước mắt cũng không có chút biến hóa nào.
Tựa như bọn họ vừa xuyên qua thác nước này, nhưng lại bước ra từ thác nước phía bên kia.
Công Nghi Trưng đã mở mắt, hắn khẳng định mình đã tìm được lối vào thực sự của pháp trận, nhưng mà lúc mở mắt trước mắt như cũ vẫn là cảnh tưởng trong sơn cốc, hàng lông mày của hắn cũng hơi nhướng lên.
"Phía sau thác nước không phải vách đá, cũng không có hang động, chúng ta xuyên qua thác nước nhưng vẫn quay lại sơn cốc."
Yến Tiêu không hề nhắm mắt, rõ ràng mà nhìn thấy toàn bộ quá trình.
"Không, đây không phải là sơn cốc ban đầu, đây là thế giới trong gương, nơi này nhìn qua thì giống hệt sơn cốc trước đó, nhưng linh áp hoàn toàn khác biệt."
Công Nghi Trưng lập tức nhận ra được điểm này,
"Thì ra là thế … Hai mặt thác nước liền như hai mặt gương, đây là âm dương tương sinh, hư thực giao hòa. Cửa sinh liền nằm trong cửa tử, từng lớp chồng lên nhau, tạo thành một cảnh thời không gương phản chiếu. Nơi này là Tiệt Thiên Giáo, nhưng lại không phải Tiệt Thiên Giáo trong hiện thực."
Trong lòng Yến Tiêu khẽ động, ngẩng đầu nhìn lên:
"Vậy hiện giờ trong Ly Hận Thiên liệu có người không?"
Hai người nhìn nhau, không có nhiều lời, cực kỳ ăn ý mà bay lên phía trên, chỉ trong chốc lát đã lại quay về Ly Hận Cung. Mà giờ phút này, cánh cửa vốn phong bế của Tự Tại Thiên cũng đã rộng mở trước mắt hai người.
Nhưng đúng như bọn họ dự đoán, cảnh thời không gương phản chiếu này không có một bóng người, chỉ có kết giới tồn tại như cũ.
"Thất Sát có thể ở đây không?"
Yến Tiêu đứng trên cầu vồng, nhìn xung quanh rồi nói với Công Nghi Trưng,
"Chúng ta chia nhau ra hành sự, ta đến Ly Hận Thiên, còn ngươi kiểm tra Tự Tại Thiên."
Công Nghi Trưng còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, Yến Tiêu đã buông lỏng tay, bay về phía Ly Hận Thiên.
Công Nghi Trưng thở dài — nàng vẫn là quen một mình mạo hiểm.
Trong hai ngày qua, Yến Tiêu đã thăm dò mọi nơi có thể đi được ở Ly Hận Thiên, đối với địa hình nơi này rất quen thuộc.
Nàng mở rộng cảm giác, bất kỳ khí tức nào trong phạm vi vài chục trượng cũng không thể thoát khỏi tai mắt nàng, nhưng sau một vòng tìm kiếm, nàng vẫn không thấy dấu vết nào của Thất Sát.
Đành phải gửi hy vọng vào Tự Tại Thiên.
Yến Tiêu quay người bay về phía cầu vồng, còn chưa qua cầu vồng, đã nhìn thấy Công Nghi Trưng đi về phía mình.
"Phía ngươi cũng không thấy tung tích của Thất Sát sao?" Yến Tiêu nhíu mày hỏi.
Công Nghi Trưng lắc đầu đầy tiếc nuối:
"Không có, cung thất ở đó giống hệt với Ly Hận Thiên, cũng trống rỗng không một bóng người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!