Chương 34: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Yến Tiêu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Công Nghi Trưng.

Công Nghi Trưng cười khổ, trong lòng thầm thở dài, nói với Tạ Chẩm Lưu:

"Kiếm tôn tiền bối, Yến Tiêu chưa từng tu kiếm."

Tạ Chẩm Lưu than nhẹ một tiếng:

"Kiếm tâm tốt như vậy, thật đáng tiếc, ngươi có bằng lòng theo ta học kiếm không?"

Công Nghi Trưng tuy là đạo cốt trời sinh, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng người đạt thành tựu lớn trên kiếm đạo, thường không phải là người thông minh, mà là người nội tâm thuần khiết.

Người thông minh suy nghĩ quá nhiều, tâm tư quá nặng, khó mà đạt được sự thuần túy, hơn nữa tu hành công pháp khác với họ mà nói lại quá dễ dàng, vì thế sẽ không kiên nhẫn ngày ngày tôi luyện kiếm tâm.

Ông và Yến Tiêu tuy chỉ mới gặp một lần, nhưng từ ánh mắt Yến Tiêu, ông thấy được kiếm tâm chỉ có thể hình thành qua ngàn vạn lần mài giũa, khiến ông không khỏi nảy sinh lòng yêu mến tài năng.

Những lời ưu ái của Kiếm Thần mà thế nhân coi như ân huệ, rơi vào tai Yến Tiêu lại hóa thành sự chế giễu. Yến Tiêu không nhịn được bật cười khẩy, hài hước nói:

"Theo ông học kiếm? Kiếm đạo của Ủng Tuyết Thành, thật sự là bất phàm, hay chỉ là tự cho mình siêu phàm? Kiếm tôn tự thấy mình giỏi hơn các chưởng giáo khác, giỏi hơn ta sao?"

Đối mặt với sự vô lễ của Yến Tiêu, Tạ Chẩm Lưu không tức giận, nghiêm túc đáp: "Kiếm tâm của ta, không phải để tranh giành thắng thua với người khác, mà là để luận cao thấp với trời đất.

Vị đạo hữu này tu vi không tầm thường, nhưng ngươi quá lộ mũi nhọn, vẫn chưa tìm được vỏ kiếm của mình, e rằng sẽ hại người hại mình.

Ta khuyên ngươi học kiếm, thực chất là để ngươi tìm được vỏ kiếm."

Tạ Chẩm Lưu ít nói, nhưng lời nào cũng hàm chứa ý tứ sâu xa, cả đời ông giữ vững đạo tâm, thanh tâm quả dục, chỉ có niềm say mê kiếm đạo là không đổi, cũng chỉ khi luận liếm luận đạo mới chịu nói nhiều hơn vài câu.

Từ ánh mắt của Yến Tiêu, ông thấy được mũi nhọn của nàng, phát hiện nàng có được kiếm tâm, lòng thấy tiếc tài nên mới lên tiếng nhắc nhở.

Yến Tiêu tự xưng là Diêm Tôn, từ trước tới nay chỉ biết phô trương mũi nhọn, kinh sợ đám tiểu nhân, chưa từng nghĩ đến việc giấu kiếm trong vỏ, hôm nay nghe những lời cao thâm mà mạch lạc của Tạ Chẩm Lưu, trong lòng nàng bỗng có chút cảm ngộ.

Nàng theo học Khô Sơn Ngũ Quỷ, nhưng Khô Sơn Ngũ Quỷ làm sao có ý tốt mà dạy nàng, chẳng qua là đem nàng luyện thành một thanh vũ khí sắc bén giết người. Yến Tiêu nhờ vào thiên tư, tu vi tuy cao, nhưng căn cơ không vững, có được ngày hôm nay, dựa vào là ngộ tính, ngày sau ra sao, vẫn là một mảnh mịt mờ.

Yến Tiêu che mắt suy nghĩ, bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt rực sáng nhìn thẳng Tạ Chẩm Lưu, khẽ cười nói:

"Những lời của kiếm tôn, chưa từng nghe thấy, ta không có vỏ kiếm, bộc lộ mũi nhọn, cũng vẫn có thể thẳng tiến không lùi. Nếu kiếm tôn bảo ta tìm vỏ kiếm, vậy hôm nay ta xin mượn vỏ kiếm của kiếm tôn để xem một lần!"

Tạ Chẩm Lưu tu hành kiếm đạo năm trăm năm, có vô số người muốn nhìn thấy kiếm của ông, nhưng đây là lần đầu tiên có người muốn xem vỏ kiếm của ông.

— Thú vị thật.

Trong mắt Tạ Chẩm Lưu hiếm khi hiện lên vẻ hứng thú, gật đầu đồng ý giao đấu.

Phá Nguyệt Kiếm dường như cảm nhận được chiến ý của kiếm chủ, phát ra tiếng ngân vang trong vỏ.

Hai bóng người lao qua bầu trời, bay về phía núi tuyết mênh mông, tựa như hai vì sao bừng sáng giữa ban ngày.

Tạ Chấp Ngọc đứng bên ngoài phủ Thành Chủ, cảm nhận được khí tức của Tạ Chẩm Lưu bay về phía mười vạn núi tuyết, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

"Đó là bóng dáng của thành chủ?"

"Là ai khiêu chiến kiếm tôn đại nhân?"

"Chẳng lẽ là Công Nghi Trưng?"

"Pháp tu mà đấu với kiếm tu thì có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa còn chênh nhau cả một đại cảnh giới …"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!