Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trời không biết đã sáng bao lâu, Yến Tiêu mới tỉnh lại trong vòng tay của Công Nghi Trưng.
Pháp Tướng vốn không cần ngủ, vậy mà nàng lại ngủ thiếp đi, thậm chí còn ngủ trong lòng một người nam nhân, giữa chốn hoang vu đồng không mông quạnh.
Có lẽ nàng thực sự quá mệt mỏi.
Đã rất nhiều năm nàng chưa từng có được trải nghiệm gọi là giấc ngủ, khi còn nhỏ, nàng hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, dù khó khăn lắm mới thiếp đi, nàng cũng lập tức rơi vào những cơn ác mộng kinh hoàng hơn, sau đó hoặc là bị tỉnh giấc bởi mồ hôi lạnh đầm đìa, hoặc bị một cú đá mạnh làm cho bừng tỉnh.
Sau này khi nắm trong tay Sổ Sinh Tử, kinh sợ Âm Khư, nàng cũng luôn cảnh giác mọi lúc, trong bóng tối có biết bao đôi mắt rình rập, chứa đầy ác ý và hung bạo, khiến nàng không dám thả lỏng dù chỉ một khắc.
Thế nhưng ở trong vòng tay của Công Nghi Trưng, nàng lại buông lỏng cảnh giác, tháo bỏ mọi phòng bị, hương trầm gỗ thông thoảng qua khiến người an tâm, khiến nàng chìm vào giấc ngủ sâu.
Nàng nằm nghiêng gối đầu lên cánh tay phải lành lặn của Công Nghi Trưng, mái tóc đen mượt mà gọn gàng buông sau gáy, cánh tay trái của Công Nghi Trưng khoác lên người nàng, ống tay áo rộng tựa chiếc chăn mỏng phủ nửa thân.
Lòng bàn tay trái nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng, cả đêm áp sát khiến người nàng tựa hồ nhiều vài phần hơi ấm, dường như còn lưu lại hơi thở thuộc về hắn.
Yến Tiêu thoáng giật mình tỉnh táo, ngẩng đầu lên liền bắt gặp nụ cười dịu dàng vương chút quyến luyến trong mắt Công Nghi Trưng.
Ngươi … giọng nói vừa thốt ra có chút khàn khàn, Yến Tiêu vội hắng giọng, ho nhẹ vài tiếng, lòng hơi bực vì sự thất thố của bản thân, nhưng rất nhanh lại bình phục cảm xúc.
Nàng phát hiện linh lực trong cơ thể đã khôi phục tràn đầy, xung quanh rải rác những linh thạch đã cạn kiệt linh lực, rõ ràng là khi nàng ngủ say, Công Nghi Trưng đã bày trận pháp để trợ nàng chữa thương.
Yến Tiêu vội ngồi dậy, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Công Nghi Trưng.
Công Nghi Trưng thầm thở dài đầy thất vọng — hương thơm trong lòng vẫn còn vương lại, nhưng Tôn chủ của hắn đã trở mặt không biết người, như thể sự ấm áp đêm qua chỉ là một giấc mộng.
Nàng không bài xích sự gần gũi của hắn, nhưng cũng chỉ là gần gũi, chứ không phải thân mật. Công Nghi Trưng khẽ vuốt mái tóc dài đen nhánh của nàng, để nàng tựa vào lòng mình rồi ngủ thiếp đi, đợi khi nàng đã say giấc, hắn mới kết trận để chữa thương cho cả hai.
Linh khí hóa thành chiếc chăn vô hình, mềm nhẹ mà phủ lên hai người, từng sợi linh khí nhẹ nhàng len lỏi vào giấc mộng, âm thầm xoa dịu những vết thương trong cơ thể.
Công Nghi Trưng lẳng lặng nhìn hồi lâu, Yến Tiêu khi ngủ toát lên vẻ dịu dàng và ngây thơ hoàn toàn khác với ban ngày, như thể mọi chiếc gai nhọn đều hóa thành những sợi lông mềm mại, nàng không đề phòng mà bộc lộ mặt yếu ớt trước hắn, đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua vầng trán hơi nhíu lại của nàng, vuốt phẳng nếp nhăn trong giấc mơ, rồi ôm nàng vào lòng.
Sự ấm áp như vậy dường như còn quý giá hơn cả những tiếp xúc thân thể. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Vì lời đánh cược ấy, Yến Tiêu chủ động đề nghị cùng hắn gi@o hoan, nhưng Công Nghi Trưng đã nhìn thấu tất cả, trong mắt Yến Tiêu khi đó không có tình ý, chỉ có dục vọng thắng thua.
Lúc ấy, nàng xem Công Nghi Trưng là đối thủ, còn giờ đây nàng bằng lòng nằm trong vòng tay hắn mà ngủ say, mới là một tia nội tâm nàng thực sự hé mở ra.
Yến Tiêu vẫn chưa hiểu được ý nghĩa trong sự thay đổi này, nàng kìm nén cảm giác bực bội, đứng dậy đi kiểm tra tình trạng của Thập Anh. Mèo nhỏ vẫn đang ngủ say, nhưng hơi thở đã mạnh hơn trước một chút, mọi thứ dường như đang chuyển biến theo chiều hướng tốt.
Yến Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nói với Công Nghi Trưng:
"Thương thế của ngươi chắc đã khá hơn nhiều rồi."
Công Nghi Trưng mỉm cười gật đầu.
"Vậy ngươi giúp ta hộ pháp, ta muốn luyện hóa Dũng Linh Châu." Yến Tiêu nói.
Công Nghi Trưng nói: Được.
Yến Tiêu mở hộp ra, thả Dũng Linh Châu ra, khi nó định bỏ trốn, nàng lập tức dùng linh lực bắt được nó lần nữa.
Dũng Linh Châu có một sợi ý thức của Dạ Dạ Tâm, lực lượng tác động từ bên ngoài, nó cảm nhận được uy hiếp như đã từng quen biết, nhuệ khí của nó liên tiếp bị áp chế mài mòn, đến giờ chỉ còn lại vẻ ủ rũ không chút sức chiến đấu, nó tượng trưng động đậy vài cái, ánh sáng đỏ rực bắn ra bốn phía rồi dần thu lại, cuối cùng hóa thành một viên ngọc châu đỏ óng ánh, để lộ ra hình dáng thật sự của mình.
Nó không có thực thể, chỉ là một luồng khí đang bốc cháy, thực sự giống như một vầng mặt trời rực rỡ nằm trong lòng bàn tay.
Yến Tiêu cảm nhận được sự khuất phục và ngoan ngoãn của Dũng Linh Châu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nàng nín thở ngưng thần, dẫn luồng khí ấy vào trong thần khiếu của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!