Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Ngoài dược viên, một thiếu nữ mặc váy hồng nhạt, trang điểm lộng lẫy, vội vàng chạy về phía dược viên nơi linh khí nồng đậm, tiên thảo mọc khắp nơi.
Vi Sinh Minh Nhuy đang ăn cơm, nghe người hầu nói Công Nghi Trưng đến dược viên, lập tức bỏ đũa định chạy qua. Nhưng chạy được hai bước, lại quay trở lại phòng thay một bộ đồ mới, cẩn thận trang điểm xong mới đến đây.
Với hiểu biết của nàng về Công Nghi Trưng, hắn tới dược viên thì luôn cũng Vi Sinh Minh Đường nói chuyện một hồi lâu, không dễ dàng rời đi nhanh như vậy.
Vi Sinh Minh Nhuy kích động đến mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lần cuối gặp Công Nghi Trưng đã là chuyện của một năm trước, trước đó vài ngày nghe tin Công Nghi Trưng đã chết, khóc đến mức suýt ngất đi.
Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lại nghe tin đồn được đính chính, nói Công Nghi Trưng tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng mừng rỡ đến phát khóc. Nhưng mà niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, nàng lại nghe nha hoàn ấp úng nói — Công Nghi Trưng có một đạo lữ.
Vi Sinh Minh Nhuy ngay lập tức biến sắc, mặt mày tái nhợt như bị sét đánh giữa trời quang, một lúc lâu vẫn không hồi phục tinh thần.
Trong suy nghĩ của nàng, nàng mới là đạo lữ của Công Nghi Trưng. Hai người họ tuổi tác xấp xỉ nhau, Công Nghi Trưng lại là tri giao chí cốt của ca ca nàng ghét cay ghét đắng, hai nhà cũng là thế gia giao hảo, còn có cái tổ huấn kia, tứ đại gia tộc không thông hôn với người ngoài, nhưng Công Nghi gia và Vi Sinh gia thông hôn, hình như cũng không trái với tổ huấn kia.
Vi Sinh Minh Nhuy gặp qua Công Nghi Trưng vài lần, từ năm bảy tám tuổi nàng đã sinh ra quyết tâm không phải hắn thì không gả, để đuổi kịp bước chân của hắn, nàng luôn không ngừng cố gắng tu hành.
Tuy rằng Vi Sinh gia sợ tổ huấn, không cho con cháu trong nhà đến bảy đại tông môn bái sư, nhưng phụ thân cũng vì nàng mà mời sư phụ tốt nhất đến nhà dạy dỗ.
Sư phụ nói, tư chất của nàng hoàn toàn không thể so với Công Nghi Trưng, nhưng so với người bình thường thì cũng được xem là xuất sắc, ít nhất còn tốt hơn Vi Sinh Minh Đường gấp vài lần, nếu tận dụng thêm một số linh bảo hỗ trợ, thì ở độ tuổi hai mươi mấy, cũng có hy vọng kết đan.
Chỉ là không ngờ Công Nghi Trưng vậy mà lại kết đạo lữ sớm như vậy, còn dẫn tới cửa!
Vi Sinh Minh Nhuy vừa kích động vừa chua xót, trong lòng tràn ngập ấm ức và oán hận muốn trút hết lên Công Nghi Trưng, sao hắn có thể đơn phương hủy bỏ hôn ước mà nàng đã tự mình đơn phương quyết định chứ!
Còn lúc này, Công Nghi Trưng hoàn toàn không hay biết gì về điều đó, đối với Vi Sinh Minh Nhuy, ấn tượng của hắn chỉ đến từ những miêu tả của Vi Sinh Minh Đường — muội muội bướng bỉnh tùy hứng.
Khi Vi Sinh Minh Nhuy xông vào dược viên, Vi Sinh Minh Đường và Thập Anh đúng lúc đi ra ngoài thu thập linh dịch, Công Nghi Trưng và Yến Tiêu liền ở lại sân chờ.
Công Nghi Trưng cũng coi như là khách quen duy nhất của dược viên, quen cửa quen nẻo mà lấy lá trà tốt nhất, rượu mạnh nhất, tiêu xài hào phóng thay người khác, mời Yến Tiêu thưởng thức.
Vi Sinh Minh Nhuy vừa nhìn vào đã thấy Công Nghi Trưng với nụ cười dịu dàng như gió xuân, nhưng ánh mắt hắn lại hoàn toàn đặt trên một người khác, hắn điềm nhiên rót rượu vào chén, đến đúng tám phần đầy, rồi nhẹ nhàng nói:
"Đây là rượu quý của Minh Đường, Hầu Nhi Tửu, nói rằng là do khỉ trên núi sau nhà hái trái dại trên vách đá rồi ủ thành, vô cùng hiếm có."
"Ngươi tự ý lấy trộm rượu của hắn, không sợ hắn trở mặt?" Yến Tiêu nói vậy nhưng vẫn nhấc chén rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ.
"Hắn cũng là không hỏi mà lấy, trộm rượu của khỉ, ta chỉ là thay khỉ đòi lại công bằng mà thôi." Công Nghi Trưng nói với vẻ rất hợp tình hợp lý.
Yến Tiêu bật cười:
"Đúng là một chính nhân quân tử."
Công Nghi ca ca! một tiếng gọi nghẹn ngào cất lên, phá tan sự lạnh lẽo bị bỏ mặc, ánh mắt Vi Sinh Minh Nhuy đã hoe đỏ.
Hai người sao lại không biết có người xông vào, chẳng qua Yến Tiêu cảm thấy đó chỉ là đứa trẻ tu vi thấp, không đáng để phân tâm, còn Công Nghi Trưng thì trong lòng, trong mắt tràn đầy hình bóng của Yến Tiêu, không muốn vì người khác đến mà quấy rầy giây phút hiếm hoi của hai người.
Nhưng Vi Sinh Minh Nhuy đã lên tiếng, hắn cũng không thể giả vờ không nghe thấy, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Vi Sinh Minh Nhuy, vẻ mặt như vừa phát hiện ra nàng, mỉm cười gật đầu:
"Vi Sinh cô nương, lâu rồi không gặp, là tới tìm Minh Đường phải không, thật không khéo, hắn vừa ra ngoài rồi."
"Ta không phải tới tìm hắn, ta tới tìm huynh!"
Vi Sinh Minh Nhuy cố nén nước mắt, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ, dáng vẻ lại vô cùng xinh xắn đáng yêu, nhất là hôm nay nàng mặc một bộ y phục được phối tỉ mỉ, trông càng giống một tiểu tiên nữ.
Nàng vốn tràn đầy tự tin tới gặp tình địch, nhưng vừa nhìn thấy Yến Tiêu, khí thế của nàng liền giảm đi một nửa, Yến Tiêu chỉ nhàn nhạt quét mắt qua, đầu gối của nàng đã mềm nhũn như muốn khuỵu xuống.
Yến Tiêu đẹp, có một loại kiều diễm mà không dung tục, càng có sắc bén không giận tự uy, nàng như cành trúc cứng cáp giữa cơn gió dữ, là bông hồng gai nở trong đêm tối, làm sao một bông hoa nhỏ yếu đuối được nuôi trong nhà ấm có thể so sánh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!