Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Quan hệ giữa Vi Sinh gia và người nhà, đại khái có thể dùng hai chữ để hình dung, chính là quen biết. Tình cảm giữa họ rất kiềm chế, kiềm chế đến mức chỉ đánh người ta chín phần chết, giữ lại một hơi thở sống sót là được.
Vi Sinh Minh Đường đương nhiên sẽ không nói quá nhiều về chuyện trong nhà, dù có nói, cũng mang theo góc nhìn cảm tính cá nhân, chưa chắc đã là sự thật.
Công Nghi Trưng, trong việc bán đứng bằng hữu, lại chẳng có chút do dự nào, trước khi đến Ngọc Kinh đã kể hết sạch mọi chuyện nhảm nhí của Vi Sinh Minh Đường cho Yến Tiêu nghe.
Vi Sinh Minh Đường từ nhỏ đã ham thích trồng hoa nuôi cỏ, tư chất tu hành của hắn chỉ ở mức bình thường, nhưng đối với gieo trồng hoa cỏ lại có thiên phú khác hẳn người thường, bất kể là loại hoa cỏ nào, chỉ cần chưa bị nấu chín hoặc chết hoàn toàn, vẫn còn một chút sức sống, hắn đều có thể cứu sống lại.
Hắn từ nhỏ tính tình quái gở, thích bầu bạn với cây cỏ, người trong nhà tuy có câu bất mãn, nhưng vẫn bao dung. Thế nhưng khi Vi Sinh Minh Đường lớn dần, những loại hoa cỏ thông thường đã không còn thỏa mãn được đam mê của hắn, hắn bắt đầu tìm kiếm những loại linh thảo hiếm gặp trên thế gian, thậm chí còn tự mình tạp giao chiết mộc*, trồng ra những giống mới chưa từng nghe thấy.
(*có thể hiểu là lai giống chiết cây)
"Về phương diện này, hắn thật sự là thiên tài ngàn năm có một." Công Nghi Trưng không khỏi cảm thán,
"Hắn đã chạm đến lĩnh vực tạo vật, có thể gọi là thần."
"Người không được người thường thấu hiểu, hoặc là thần, hoặc là ma." Yến Tiêu mặt lộ vẻ hiểu rõ,
"Quan hệ giữa hắn và người nhà ác liệt như thế, sợ rằng người trong nhà cũng không hiểu được hắn."
"Đúng vậy, vì việc gieo trồng linh thảo thường cần các loại phân bón đặc biệt như hủ thi, linh thổ, máu thịt… Hơn nữa một số loại linh thảo do hắn trồng đã vượt qua nhận thức của người thường, thậm chí có tính công kích. Hắn đã tự dựng một mảnh dược viên trong sơn trang, cấm bất kỳ ai tiến vào.
Người hầu trong trang đều biết tính cách của hắn, không dám đắc tội hắn, cũng sợ không cẩn thận động vào những hoa cỏ sẽ công kích người kia, vì thế đều tránh xa dược viên.
Tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn có vài con mèo chó không hiểu chuyện mà đi nhầm vào…"
Nhiều năm trước, con mèo của kế thất phu nhân Vi Sinh Nghiêu nuôi từng vô tình lạc vào dược viên, làm gãy mấy gốc dược thảo quý hiếm, cuối cùng bị cây hoa ăn thịt người cắn trúng một chân, may mà Vi Sinh Minh Đường kịp thời phát hiện và cứu nó.
Sau đó nhờ dùng thuốc sinh cơ sinh cốt, con mèo ấy phải dưỡng thương nửa tháng mới hồi phục, từ đó nó cũng không dám bén mảng đến gần dược viên nữa.
Nhưng bởi vì việc này, quan hệ của hai cha con vốn ác liệt lại càng thêm dậu đổ bìm leo, Vi Sinh Nghiêu trong cơn giận dữ muốn đốt dược viên, Vi Sinh Minh Đường vì bảo vệ dược viên mà đứng chắn trước mặt Vi Sinh Nghiêu, còn dẫn ngọn đuốc chực thiêu đốt vào chính người mình.
Vi Sinh Nghiêu tức đến phát bệnh nặng một trận, nhưng từ đó về sau cũng không dám động vào dược viên nữa.
"Dược viên đối với hắn mà nói, chính là tâm huyết cả đời, hoa cỏ trong vườn, là bằng hữu thầm lặng bầu bạn với hắn."
Công Nghi Trưng nhẹ nhàng thở dài, "Người khác chỉ biết xót thương cho con mèo bị cắn một miếng kia, bởi họ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của nó, nhưng chỉ mình Minh Đường có thể nghe thấy tiếng than đau đớn khi hoa cỏ bị gãy nát.
Hắn mất nửa tháng để chữa lành chân cho con mèo, nhưng lại mất đến nửa năm để cứu sống những cây linh thảo đang hấp hối.Yến Tiêu thở dài:Khó trách ngươi là người bạn duy nhất của hắn, có lẽ cũng chỉ có ngươi mới hiểu được những sở thích của hắn.Vậy nên tốt nhất các cô đừng ở lại nhà Vi Sinh, Minh Đường không thích mèo.
"Công Nghi Trưng nghiêm túc nói,"Trang viên Công Nghi gia chúng ta lớn hơn Vi Sinh gia rất nhiều.
"Yến Tiêu khựng lại, nhướn mày nhìn Công Nghi Trưng, chế nhạo nói:"Ồ? Nói nhiều như vậy, câu này mới là mục đích của ngươi?
"Công Nghi Trưng sờ mũi, cười gượng:"Cô là đạo lữ của ta, tới Ngọc Kinh, mà lại ở Vi Sinh gia, cả hai chúng ta đều khó mà giải thích với người trong nhà.Ta không yên tâm về Dũng Linh Hoa.
"Yến Tiêu khẽ nhíu mày,"Với tu vi của hắn, liệu có thể bảo vệ tốt đóa hoa này không?Để Thập Anh trông coi đi.
"Công Nghi Trưng nghĩ ra một cách dung hòa,"Tu vi của Thập Anh, đủ để ứng phó hầu hết các nguy cơ, nếu có tình huống không ứng phó được, chỉ cần nàng kéo dài chút thời gian, chúng ta cũng có thể kịp đến.
"Yến Tiêu cảm thấy cách này cũng không tệ, chỉ là…"Chẳng phải ngươi vừa nói Vi Sinh Minh Đường sợ mèo sao?
"Yến Tiêu hài hước nói."Chuyện đó không quan trọng, hắn có thể khắc phục." Công Nghi Trưng rất tin tưởng bằng hữu của mình.
Vạn năm trước, Ngọc Kinh vốn là Vương thành Nhân tộc, nơi ở của các thánh quân qua nhiều đời, đến nay, trong thành Ngọc Kinh vẫn có rất nhiều di chỉ thần điện mà tổ tiên Nhân tộc dùng để hiến tế từ thời viễn cổ, đã trải qua vạn năm mưa gió bào mòn, phần lớn đã không còn giữ được vẻ huy hoàng ngày trước, nhưng từ những cột đá khổng lồ còn sót lại, vẫn có thể thoáng thấy chút bóng dáng của sự hùng vĩ ngày xưa.
Trong nhiều truyền thuyết, đều nói thời kỳ viễn cổ, Thần tộc là chúa tể Tam Giới, phù hộ chúng sinh, Nhân tộc thành kính cung phụng, thì sẽ được mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, nếu sinh lòng bất kính, sẽ chịu trời phạt, nhận thiên tai kiếp nạn, khiên sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!