Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Công Nghi Trưng và Yến Tiêu lúc này giống như bị ai đó bịt kín mắt, không nhìn thấy nhau cũng chẳng nhìn thấy Vi Sinh Minh Đường ở phía sau. Tuy nhiên, họ vẫn cảm nhận được dao động linh lực của nhau để xác định vị trí của từng người.
Dưới nước tuy không thể nói chuyện, nhưng họ có thể truyền âm.
Hàng trăm trượng hải vực được đưa vào phạm vi cảm nhận của hai người, dưới vực sâu trong lòng biển không phải là một vùng đất chết, mà khắp nơi đều có thể cảm nhận được sự dao động sinh động của sinh mệnh, đột nhiên trong vùng biển tối tăm gợn lên một trận gợn sóng không tầm thường, những con cá nhạy cảm lập tức bơi tản ra xung quanh.
Dao động này tựa như một vầng mặt trời bất ngờ rực sáng trong đêm tối, thu hút toàn bộ sự chú ý của Công Nghi Trưng và Yến Tiêu.
"Dạ Dạ Tâm đã xuất hiện."
Công Nghi Trưng vừa bơi về phía nơi có dao động, vừa truyền âm cho Vi Sinh Minh Đường.
Cảm nhận được sự thay đổi hướng đi của Yến Tiêu, Thập Anh không còn thời gian để sợ hãi, lập tức kéo Vi Sinh Minh Đường đuổi theo bóng dáng hai người.
Trên mảnh đất bằng phẳng dưới vách đá, mặt đất phồng lên từng cơn, như thể có thứ gì đó đang ra sức đẩy lên, muốn phá đất chui ra. Chỉ trong chốc lát, nó đã xuyên qua lớp bùn đất, lộ ra một đoạn mầm non màu đỏ.
Mầm non nhanh chóng vươn cao, mở rộng cành lá của mình, trông như một đoạn mạch máu mọc lên từ lòng đất, những nhánh cây mảnh mai tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Chỉ trong giây lát, quá trình trưởng thành của cành lá đã xong, trên ngọn cây xuất hiện một nụ hoa lớn cỡ nắm tay người trưởng thành. Nụ hoa đỏ tươi, phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt lấp lánh, tựa như một trái tim đang đập.
Nó nổi bật giữa bóng tối, nhưng không sinh linh nào dám đến gần, bởi loài thú theo bản năng đã cảm nhận được mối đe dọa chết người từ khí tức của nó.
Nụ hoa rung mình một cái, liền tách khỏi ngọn cành, trôi nổi lên trên, như muốn đón nhận sự tưới nhuần của ánh trăng tròn. Nhưng ngay lúc đó, một sợi xích đỏ trong bóng tối bất ngờ tấn công, chặn đường đi của nó, quấn một vòng nhằm trói chặt nó lại.
Nụ hoa giật mình, nhưng phản ứng vô cùng nhanh nhạy, lập tức lao xuống dưới, trong gang tấc tránh được sự bao vây của Tiêu Hồn Liên.
Thế nhưng hành động của nó dường như đã bị người khác đoán trước, ngay khi nó lao xuống, một pháp trận bất ngờ hiện ra trên mặt đất, ba trăm sáu mươi sợi tơ vàng bắn lên trời, tạo thành một trận pháp vây hãm, giam chặt nó vào bên trong.
Phía trên là Tiêu Hồn Liên, phía dưới là Kim Ti Trận, nụ hoa không còn đường trốn thoát, phát ra một tiếng kêu bi thương đau đớn.
Chít ——
Một âm thanh chói tai vang lên giữa không trung, bất ngờ xuất hiện trong tâm trí mọi người. Dù là Công Nghi Trưng cũng không khỏi rối loạn tâm thần, nhưng hắn không hề buông lỏng cảnh giác, ánh mắt chưa từng rời khỏi nụ hoa.
Tuy nhiên, nụ hoa lại đột ngột biến mất trong vòng vây của pháp trận!
"Bích hải thanh thiên Dạ Dạ Tâm, nụ hoa này vậy mà đã tu luyện thành quyết chữ"hối. giọng nói kinh ngạc cảm thán của Vi Sinh Minh Đường vang lên trong tâm trí Công Nghi Trưng,
"Công Nghi Trưng, nụ hoa này ít nhất đã có ngàn năm linh lực, nó đã chạm đến pháp tắc của chữ"hối
", có thể ngay lập tức hồi ngược thời gian, đưa bản thân trở về một thời điểm nào đó trong quá khứ."
Công Nghi Trưng chợt hiểu ra, đúng lúc Vi Sinh Minh Đường vừa nói xong, hắn đã cảm nhận được vị trí hiện tại của Dạ Dạ Tâm, chính là ngọn cành nơi nó xuất hiện mười tức trước. Lần này, nụ hoa đã có cảnh giác, lập tức rời khỏi Công Nghi Trưng và Yến Tiêu với tốc độ nhanh hơn.
Tương truyền có một tội thần vì phạm sai lầm nên đã bị Thần tộc trừng phạt, chôn xác dưới đáy biển sâu, thần hồn tan biến, chỉ để lại một trái tim mang nỗi hối hận khôn nguôi, đêm đêm trái tim đó khóc máu, rơi lệ dưới ánh trăng, thế nên được gọi là Dạ Dạ Tâm.
Loại truyền thuyết này hơn phân nửa là gượng ép, là do chỗ đặc thù của bản thân Dạ Dạ Tâm mà dựng nên, Dạ Dạ Tâm hấp thụ sức mạnh từ lòng đất, phải mất năm trăm năm mới có thể nở thành nụ hoa, sau đó không ngừng hấp thụ linh lực, tự ngộ thần thông.
Hoa linh càng lớn Dạ Dạ Tâm càng có thể lĩnh ngộ chữ hối, từ đó sức mạnh hồi ngược thời gian cũng càng mạnh mẽ. Đóa Dạ Dạ Tâm trước mắt này chỉ mới nghìn năm tuổi, chỉ có thể hồi ngược thời gian trong vòng hai mươi tức của không gian nó đang ở.
Nếu đạt đến vạn tuổi, nó không chỉ có thể ảnh hưởng đến sự vật trong phạm vi mười trượng xung quanh, mà còn có thể hồi ngược thời gian dài đến vài tháng.
Tuy nhiên rất hiếm khi Dạ Dạ Tâm sống được đến vạn năm, phần lớn nó sẽ bị người hái khi vừa tròn năm trăm tuổi. Trước đây Vi Sinh Minh Đường từng dùng giá cao để mua một đóa Dạ Dạ Tâm năm trăm năm, nhưng dù chi nhiều tiền cũng không dễ gì có được.
Muốn hái Dạ Dạ Tâm thì nhân lúc còn nhỏ, lớn rồi thì rất khó bắt được.
"Không ngờ lần này gặp được Dạ Dạ Tâm khó giải quyết như vậy." Vi Sinh Minh Đường nhíu mày nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!