Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Mấy ngày trước cảng Vân Mộng còn náo nhiệt phồn hoa, vậy mà hôm nay đã rơi vào cảnh hỗn loạn, bá tánh hoảng hốt chạy trốn làm đổ cả các sạp hàng, khắp nơi là một mớ hỗn độn.
Những chiếc thuyền đánh cá cỡ lớn neo đậu tại cảng tỏa ra luồng linh lực và yêu khí dị thường, Công Nghi Trưng lần theo yêu khí nồng đậm nhất, tìm thấy một chiếc thuyền chất đầy vân ngư.
Trên thuyền những con vân ngư chất cao như núi, lúc này một con đại yêu hình thể như hổ, lông đỏ như lửa đang vùi đầu vào đống cá điên cuồng nuốt chửng. Những con vân ngư cao đến nửa thân người bị nó một ngụm nuốt trọn, có vẻ như chỉ trong chốc lát, toàn bộ số cá trên thuyền sẽ bị nó ăn sạch.
Công Nghi Trưng nhíu mày, nhìn con yêu thú đang mải mê ăn mà chẳng mảy may để ý xung quanh, trong lòng dấy lên một tia nghi hoặc — ăn người?
Nhưng dù là ăn người hay ăn cá, con yêu vật này rõ ràng đã vi phạm pháp tắc của Đạo Minh.
Nhân tộc và Yêu tộc đã chung sống hòa bình suốt ba ngàn năm qua, Đạo Minh bảy tông đều có đệ tử Yêu tộc, ngay cả người thường cũng đã quen với sự hiện diện của Yêu tộc.
Chỉ cần tuân thủ quy tắc của Đạo Minh, không làm hại người, không cướp bóc, thì được xem là lương yêu, nhưng nếu vi phạm quy tắc, ác yêu cùng tà tu giống nhau, ai cũng có thể ra tay tiêu diệt.
Con yêu quái trước mắt này cướp bóc hàng hóa thương gia, dù chưa làm hại người, nhưng hành động này đã phạm vào quy tắc, cần thiết bắt lại để xét xử, bồi thường toàn bộ tổn thất đã gây ra.
Công Nghi Trưng thần sắc lạnh lùng, hai tay kết ấn niệm thần chú, linh lực hùng hậu lan tỏa, tựa như một chiếc chuông vàng từ trên cao phủ xuống, bao trùm lấy yêu thú.
Đôi tai nhạy bén của yêu thú khẽ động, cảm nhận được mối nguy hiểm ập tới từ trên đầu, nó bất ngờ nhảy sang bên, lao vọt lên cao vài trượng, đáp xuống một con thuyền khác đê né tránh chiếc chuông vàng.
Nhưng chiếc chuông vàng như thể có mắt, lập tức đổi hướng theo động tác của nó.
Yêu thú thân thủ thoăn thoắt nhảy qua nhảy lại giữa các con thuyền, nhìn thì có vẻ lộn xộn, nhưng thực tế lại càng ngày càng tiến gần Công Nghi Trưng hơn, ngay sau đó bất ngờ lao thẳng về phía Công Nghi Trưng.
Công Nghi Trưng liền giơ tay phải ấn xuống, một luồng uy áp mạnh mẽ giáng xuống đầu yêu thú. Nó hét lên một tiếng đau đớn, rồi rơi thẳng xuống dưới.
Gào uuu—
Yêu thú vùng vẫy loạn xạ bốn chân giữa không trung nhưng vẫn bất lực rơi tõm xuống biển, trời xui đất khiến cũng coi như tránh thoát chuông vàng.
Công Nghi Trưng vốn tưởng rằng con yêu thú này lòng có tính toán trước, cố tình giả vờ rơi xuống biển để trốn thoát, nhưng khi hắn nhìn thấy con yêu thú hoảng loạn quẫy đạp trên mặt nước, hắn lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá phức tạp về con yêu thú này…
Yêu quái này cư nhiên sợ nước sao?
Dù là thú tộc không biết bơi, sau khi tu luyện thành yêu thì sẽ vượt qua nỗi sợ hãi đối với nước.
Công Nghi Trưng trong giây lát không dám chắc liệu đây có phải là một cái bẫy hay không — Người thông minh thường không dám nghĩ người khác quá ngu ngốc.
Công Nghi Trưng hơi do dự, phóng ra một sợi linh lực quấn lấy con yêu thú đang quẫy đạp dưới nước, mạnh mẽ kéo nó lên không trung, cả người toàn thân ướt sũng, lông dính lại nhỏ nước tí tách, đôi mắt vẫn chưa hết vẻ kinh hãi.
Công Nghi Trưng nhìn vào đôi mắt ấy, cảm thấy có chút quen thuộc, lại nhìn sang bộ lông màu đỏ ướt sũng dính vào cơ thể, mất đi vẻ sáng bóng rực rỡ ban đầu, giờ trông ảm đạm hơn nhiều.
Chỉ trong chớp mắt, con yêu thú từ hình dáng mãnh hổ dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn to bằng một con mèo, yếu ớt rũ rượi, bốn chân và chiếc đuôi xù lông mềm nhũn buông thõng.
Công Nghi Trưng dùng dây linh lực trói chặt yêu thú, áp giải nó trở lại bờ, nhìn con yêu thú đang nằm sấp trên mặt đất, Công Nghi Trưng không kìm được mà hỏi: Ngươi là… Thập Anh?
Nghe thấy hai từ này, đôi tai mèo khẽ run rẩy, nó ngước mắt lên nhìn Công Nghi Trưng — mãi đến lúc này nàng mới thấy rõ mặt Công Nghi Trưng.
Mèo yêu vốn đang hấp hối bỗng phát ra một tiếng rít thê lương, bộ lông ướt nhẹp như muốn dựng đứng cả lên, nàng bất chấp tất cả lao thẳng về phía Công Nghi Trưng, nhưng cơ thể bị dây linh lực trói chặt không thể cử động, chỉ có hai chân trước loạn xạ cào về phía trước, sợi dây linh lực siết chặt vào da thịt theo mỗi lần giãy giụa, khiến nó đau đớn kêu gào thảm thiết hơn.
Công Nghi Trưng thấy thế nới lỏng dây linh lực, vừa định chế trụ nó một lần nữa thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gọi của Yến Tiêu.
Thập Anh!
Con mèo nhỏ đang co mình chuẩn bị nhảy lên, nghe thấy tiếng gọi này thì đôi tai bỗng dựng đứng lên như tai thỏ, nó quay đầu lại, trông thấy Yến Tiêu thì dang rộng chạy như bay về phía nàng, đôi mắt mèo nước mắt lưng tròng tràn đầy kích động và tủi thân.
Ngay khi nó sắp lao vào lòng Yến Tiêu, cơ thể bỗng cứng đờ giữa không trung rồi rơi phịch xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!