Chương 69: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Ách Nan Thư được cơn gió nhẹ nâng lên, lơ lửng trên đóa phù dung trong viện, một luồng sức mạnh u huyền, ảo diệu lặng lẽ khuếch tán, khiến thời không bốn phía bỗng dưng có cảm giác ngưng trệ.

Trên bìa sách màu xanh lam nổi lên những gợn sóng lăn tăn như làn nước, ba chữ to cổ xưa vặn vẹo và mơ hồ, tựa hồ bị một lực lượng nào đó can thiệp.

Nở rộ nơi vách đá hiểm trở giữa vùng hỗn độn, tiên ba ở chiến trường thần ma, đóa hoa duy nhất nơi hoang vu — Thế nhân gọi đó là thiên diệp mộc phù dung.

Hơn ba nghìn năm trước, Thiên Mệnh Thư và Hỗn Độn Châu đại chiến tại Lưỡng Giới Sơn, hỗn độn khí tràn ra ngưng tụ ngàn năm, có linh trí.

Một tia pháp tắc của Thiên Mệnh Thư hóa hình thành Ách Nan Thư, còn hỗn độn khí của Hỗn Độn Châu hóa hình thành một gốc thiên diệp mộc phù dung, hắn chính là vị phong hoa độc nhất vô nhị chốn tam giới: Lang Âm tiên tôn.

Đại họa của Huyết Tông ba trăm năm trước, Lang Âm tiên tôn tan hết hoa diệp cứu vớt thương sinh, chỉ còn lại một mảnh tâm hoa cuối cùng, gieo xuống dược viên nho nhỏ này, được tâm huyết của Liễm Nguyệt đạo tôn nuôi dưỡng, lặng lẽ đợi ngày nở hoa.

Và thế gian này, thứ duy nhất có thể lay động Ách Nan chi lực, chính là ba phần hỗn độn khí trên người hắn.

Bìa sách màu xanh lam nhẹ nhàng chấn động, một làn gió thơm thổi qua, giống như một bàn tay nhẹ nhàng lật mở trang sách, thoáng chốc vô số tiếng kêu thê lương tràn vào trong đầu mọi người, tàn phá thần trí và nhân tâm.

Liễm Nguyệt đạo tôn dường như đã sớm có phòng bị, nâng tay phải lên bảo vệ ba người ở đằng sau.

Oán chúng sinh .. nàng thở dài một tiếng, nhớ đến một số chuyện cũ không vui.

Luồng sức mạnh oán độc hung thần ấy gần như muốn phá rách trang sách trắng muốt vươn tay quỷ kéo tất cả sinh linh vào trong đó, sức mạnh khủng bố như vậy, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người sinh ra rùng mình, nhưng Yến Tiêu lại không có một tia do dự, bước nhanh vào trong Ách Nan Thư.

Tôn chủ! Thập Anh mang theo tiếng nghẹn ngào gọi một tiếng.

Bóng dáng ấy không dừng lại, nàng ấn tay lên trang sách lạnh lẽo, để mặc luồng sức mạnh ấy nuốt chửng mình vào trong.

"Đó là Vô Gian địa ngục thực sự …" Lê Anh không đành lòng nhắm mắt lại.

Liễm Nguyệt đạo tôn nhìn theo bóng dáng dần biến mất, khẽ nói:

"Địa ngục thực sự, ở trong lòng người."

Một kiếp này, Yến Tiêu sinh ra ở vô gian, tra tấn, lợi dụng, lừa gạt, cũng chưa từng dập tắt ánh sáng trong lòng nàng.

Nàng chưa từng thấy mặt trời và vầng trăng, nhưng lại cất giấu chúng trong tim.

Cõi Ách Nan tràn ngập ác ý và oán độc, với người khác là địa ngục, với nàng lại là hy vọng.

Ách Nan Thư cắn nuốt không phải thần hồn, mà là ác nghiệp. Ác nghiệp như bão tuyết gió dữ tràn ngập toàn bộ không gian tối tăm vô tận, gào thét cuồng nộ lao thẳng về phía Yến Tiêu.

Mỗi một bông tuyết đều như một ngọn đèn u minh, lập lòe chiếu sáng, tội nghiệp nặng nề nhất trong cuộc đời người đó lưu chuyển trên lưng ngựa.

Tràn vào trong tai Yến Tiêu tiếng hỗn loạn thê lương, lẫn lộn giữa tiếng trẻ con khóc nỉ non, tiếng than khóc của phụ nhân, tiếng bi thương của người già, tiếng nghẹn ngào của nam tử, chúng sinh đau khổ, như thủy triều nhấn chìm nàng, trong lồng ngực đau như tê tâm liệt phế, những ảo ảnh mịt mù muốn quấy nhiễu tâm trí của nàng, kéo nàng xuống vực sâu tuyệt vọng, trầm luân trong biển khổ vô biên.

Nhưng nàng vốn đến từ biển khổ, trong hai mươi ba năm, chứng kiến đủ đau khổ chia ly, sinh tử lưỡng nan của thế gian. Nàng từng đau, từng hận, từng hoang mang, cũng từng nghĩ đến việc lặng lẽ chìm vào bóng tối, nhưng cuối cùng vẫn giãy giụa thoát ra khỏi biển khổ.

Có người tự nguyện đắm chìm trong biển khổ, có người sinh ra từ biển khổ, lại muốn ngắm nhật nguyệt trên biển một lần.

Những ngọn đèn u minh tựa như cơn bão tuyết chẳng thể ngăn cản bước chân nàng, cuồng nộ mà hóa thành nanh vuốt sắc bén, cắn xé thần hồn của nàng.

Nguyền rủa oán độc cắn nuốt thân thể của nàng, chúng vô hình vô chất, lại không thể ngăn cản, Yến Tiêu như đứa trẻ mù lòa trần trụi đi giữa băng tuyết, vô vọng để mặc lưỡi đao băng giá cứa nát da thịt.

Máu tươi theo đầu ngón tay nhỏ giọt, gió băng giá sượt qua khuôn mặt, đôi mắt trong trẻo nhuộm màu đỏ tươi, huyết lệ từ trong mắt lăn xuống, gió dữ giằng xé tay áo cùng bước chân của nàng, không cho nàng tiến về phía trước.

Đau nhức quấn thân, rồi lại như đã từng quen biết, nàng sớm đã quen với đau đớn này.

Huyền Minh tăm tối, nhưng nàng vẫn thấy con đường phía trước, bởi vì nàng chính là ánh sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!