Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Thập Anh không nói hai lời muốn vung roi, lại nghe thấy bên cạnh truyền tới giọng nói khàn khàn:
"Muốn đánh ra ngoài đánh."
Nói chuyện là Mạnh Bà đang lau bàn, bà không ngẩng đầu lên nói:
"Tửu quán đã bị hủy bốn lần, Chuyển Luân Điện là muốn thay ta xây lại sao?"
Thập Anh trừng mắt hạnh ửng đỏ nhìn bóng người Mạnh Bà, lại quay đầu nhìn Công Nghi Trưng:
"Ngươi cút ra đây cho ta!"
Công Nghi Trưng có chút hơi kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Bà.
Bà lão này chưa từng ra tay, hắn cũng không nhìn ra tu vi cảnh giới của bà, nhưng hắn sớm đã đoán được, người này tu vi tất nhiên không tầm thường, nếu không làm sao có thể ở Âm Khư buôn bán một tửu quán.
Nhưng hiện giờ ngay cả Vô Thường Sử cũng phải cho bà mặt mũi, điều này không khỏi khiến Công Nghi Trưng có nhiều vài phần suy nghĩ sâu xa.
Yến Tiêu từ sau lưng Công Nghi Trưng thò đầu ra, nhìn Thập Anh cười nói:
"Vị này là Vô Thường Sử phải không, hai người chúng ta hôm nay mới vào Âm Khư, không hiểu biết quy củ của nơi này, cũng không biết đã xúc phạm điều lệnh cấm nào?"
Thập Anh và Yến Tiêu tiếp xúc rất nhiều, lo lắng bị Thập Anh nhận ra mình, Yến Tiêu cố ý thay đổi giọng nói, thả nhẹ giọng hơn, nếu nhắm mắt nghe, thì cùng người trước đó khác nhau như hai người.
Công Nghi Trưng vốn không rõ quan hệ của Yến Tiêu và Thập Anh, giờ phút này nghe thấy Yến Tiêu đổi giọng, lại thấy Thập Anh sốt ruột báo thù, lập tức đoán được Thập Anh là người cực kỳ thân cận với Yến Tiêu.
Yến Tiêu đối với giọng nói của Yến Tiêu quả nhiên không có bất kỳ phản ứng gì, khi nghe thấy hai người này vừa mới vào Âm Khư, sát khí của nàng phai nhạt một ít, mày nhíu lại: Mới tới …
Lúc này, mọi người vây xem cũng bừng tỉnh đại ngộ — Khó trách hai người này đều lạ mặt.
Thất Sát nói:
"Bọn họ mới tới, nói vậy cùng Tống Thiên Sơn không có quan hệ, Thập Anh, tôn chủ từng nói bảo muội tém tém lại tính khí, không được cả ngày đánh đánh giết giết, điều này bất lợi cho tu hành của muội."
Thất Sát bề ngoài thoạt nhìn cao lớn hung ác, nói chuyện lại dịu dàng đến bất ngờ, ngược lại Thập Anh giống như một con mèo con với bộ lông xù.
Nghe Thất Sát nhắc tới Diên Tôn, hốc mắt Thập Anh lại ửng đỏ vài phần, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
"Ta biết, tôn chủ thương ta nhất, ta nhất định phải báo thù cho tôn chủ. Thất ngốc, huynh phái tất cả người Diêm La Điện tới, phong tỏa Chuyển Luân Điện, đào ba tấc đất cũng phải tìm ra Tống Thiên Sơn!"
Thất Sát bị gọi thành Thất ngốc cũng không tức giận, xoa xoa đầu Thập Anh, an ủi giống như dỗ trẻ con, nói:
"Được được, muội về Chuyển Luân Điện trước đi."
Thập Anh nhớ thương Yến Tiêu, thút tha thút thít rời khỏi nơi mọi người vây quanh.
Thất Sát nhìn theo bóng lưng Thập Anh rời đi, bản thân ở lại, xoay người nhìn kỹ hai người Công Nghi Trưng và Yến Tiêu.
Người khổng lồ này bây giờ khí thế biến đổi, đột nhiên sắc bén lên, tỏa ra cảm giác áp bách mãnh liệt.
"Các ngươi hôm nay mới vào Âm Khư?" Thất Sát lạnh lùng nói,
"Có lai lịch gì, vì sao tới đây?"
Yến Tiêu nói:
"Ta tu tập công pháp tà đạo, giết người vô số, Đạo Minh không dung tha, bị sư môn cầm tù, ít ngày nữa thì xử quyết. Sư đệ và ta tình sâu nghĩa nặng, lén lút đưa ta ra khỏi tù, hai người chúng ta bất đắc dĩ chỉ có thể trốn vào nơi này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!