Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
"Yến cô nương, Đạo Minh chưa từng hạ loại mệnh lệnh như vậy." Công Nghi Trưng rời ánh mắt khỏi người Yến Tiêu, nghiêm túc nói,
"Kẻ trong người có tru tà lệnh, chỗ nào cũng là tội ác tày trời, trên người mang nợ máu của vô số mạng người, làm sao có thể bởi vì một món bảo vật mà được đặc xá. Đạo Minh không đuổi giết vào Âm Khư, chỉ vì ở Âm Khư nhận hết tra tấn, so với chết cho xong việc thì càng trừng phạt nặng hơn."
Thế nhân đều nói, thế gian có ba nơi khủng bố nhất: Dung Uyên của Ma giới, Trảm Thần Đài của Thần giới, và Vô Gian địa ngục của Quỷ giới.
Thực ra, thế gian này không có quỷ, chỉ có một đám người tồn tại giống quỷ.
Trong trời đất cũng không có Quỷ giới, chỉ có một dị giới giống như Vô Gian địa ngục, giới tu đạo gọi là Âm Khư.
Âm Khư đất cằn cỗi, giống như một góc bị vứt bỏ.
Nơi đây có biển lửa băng sơn, có gió dữ xẻo xương, có khí độc sương mù, không phải địa ngục, hơn hẳn địa ngục. Người thường gần như không thể tồn tại ở Âm Khư, chỉ có tu sĩ mới có thể chịu đựng giá lạnh và hè nóng bức, gió dữ và khói độc.
Đại lục nhân gian trôi nổi trên biển, mà nơi này lại là một mảnh đất khô cằn nổi trên biển lửa. Bầu trời không có ánh sáng mặt trời hay trăng sao, nhìn không thấy cái gọi là trời quang, quanh năm bị mây dày che phủ.
Mây dày ngày ngày cuồn cuộn, biển lửa vô tận đem mây dày phản chiếu thành một mảnh quỷ dị đỏ sậm, giống như biển máu.
Nhưng chỗ sâu trong mây dày lại lạnh đến thấu xương, bầu trời thỉnh thoảng giáng xuống tảng băng đen, những tảng băng đen đó như lưỡi dao sắc bén, mang theo kịch độc xâm nhập vào xương cơ, ngay cả tu sĩ cấp cao cũng phải ăn nhiều đau đớn.
Vì vậy, bên trong Âm Khư, dù là núi cao hay đất bằng, đều khiến người không thể sinh tồn, chỉ có vài chỗ núi cao và sườn núi được dựng thành thành trấn để người cư trú, gọi là thập điện Âm Khư.
Trong suốt vạn năm qua, thập điện Âm Khư phân tranh không ngừng, cho đến khi Yến Tiêu cùng với Sổ Sinh Tử xuất hiện, mới kết thúc loạn cục này, trở thành chủ duy nhất của thập điện từ xưa đến nay.
Những người sống ở Âm Khư, phần lớn đều là tà tu ma đạo phạm phải thập ác tội trọng của Đạo Minh, vì trốn tránh lệnh tru tà của Đạo Minh nên mới trốn vào đây. Nơi này chẳng những có núi đao biển lửa, còn có gió dữ khói độc.
Sát khí từ dưới lòng đất dâng lên, ăn mòn Thần Khiếu, khiến cho tu vi hao tổn, căn cơ bị dao động. Dù rời khỏi Âm Khư, tu vi vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Tuy nhiên, đối với những ác quỷ chịu đựng khổ đau ở Âm Khư, việc thoát khỏi Âm Khư và miễn trừ lệnh tru tà tương đương với việc được tái sinh, làm sao không khiến họ động lòng?
Yến Tiêu, khác với những ác quỷ đó, nàng là xuất thân quỷ nô. Quỷ nô, chính là những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở Âm Khư.
Những tên ác nhân đó sống ở Âm Khư, sa vào niềm vui dâm loạn, sinh hạ con nối dõi, sau này có người phát hiện, những đứa trẻ này lớn lên không chịu ảnh hưởng của gió dữ trong Âm Khư, dường như được ý chí của Âm Khư tán thành, trở thành đứa trẻ được Âm Khư phù hộ.
Không chịu gió dữ ảnh hưởng, nên có thể tu luyện bình thường, biến mạnh, thậm chí vì linh lực của Âm Khư pha tạp mênh mông, tốc độ tu hành của những đứa trẻ này so với bên ngoài càng nhanh hơn.
Nếu là người bình thường, phần lớn họ sẽ yêu thương con của mình, nhưng nơi đây đều là ác nhân cực hung ác, sao có thể nghĩ giống người thường.
Bọn họ bắt đầu thường xuyên giao hợp, sinh hạ rất nhiều rất nhiều hài tử, đem những đứa trẻ này biến thành quỷ nô, đeo gông xiềng lên người họ, huấn luyện họ trở thành một nhóm âm binh để mình dùng, hoặc là đưa họ đi mổ bụng, nghĩ mọi cách muốn đoạt xá cơ thể họ.
Yến Tiêu chính là một quỷ nô như vậy, năm người khống chế nàng được gọi là Khô Sơn Ngũ Quỷ. Yến Tiêu từ khi có ký ức liền sống trong đau khổ và tra tấn, sống không bằng chết.
Mười năm trước, Yến Tiêu có được Sổ Sinh Tử, việc đầu tiên nàng làm chính là đem Khô Sơn Ngũ Quỷ băm thây vạn đoạn, mở tiệc chiêu đãi ác quỷ thập điện, từ đây lập nên hung danh. Danh hào của nàng, ngay cả Đạo Minh cũng biết, dù sao cũng là người đầu tiên thay đổi cục diện Âm Khư trong suốt vạn năm.
Tuy Đạo Minh không vào Âm Khư, nhưng vẫn có cách giám sát động tĩnh bên trong Âm Khư. Có một khoảng thời gian, mọi người Đạo Minh luôn lo lắng Diêm Tôn sẽ dẫn âm binh xâm lấn nhân gian, vì thế đã bố trí rất nhiều trận pháp phòng ngự ở cửa vào Âm Khư.
May mắn thay, mười năm qua Diêm Tôn trước sau không có hành động nào, lúc này mới khiến Đạo Minh dần dần bỏ cảnh giác.
"Nếu Đạo Minh không ban mệnh lệnh như vậy, vậy người dụ dỗ Tống Thiên Sơn mạo hiểm chắc hẳn là một người khác, hơn nữa người đó ở Đạo Minh có địa vị cao, có thể khiến Tống Thiên Sơn tin tưởng rằng hắn có thể thực hiện lời hứa, huỷ bỏ lệnh tru tà, hoặc cho hắn một thân phận hoàn toàn mới."
Yến Tiêu có ý chỉ Công Nghi Trưng, cười nói:
"Chẳng hạn như đệ tử đứng đầu Thần Tiêu Phái là đại nhân vật như vậy."
Công Nghi Trưng gãi mũi, dở khóc dở cười:
"Yến cô nương nói rất có lý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!