Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Đúng như Vi Sinh Minh Đường đã lường trước, sau khi Vi Sinh Minh Nhuy trở về thì khóc lóc như hoa lê đẫm mưa, thở không ra hơi, khiến lão phụ thân Vi Sinh Nghiêu đau lòng khôn xiết.
Tiểu nữ nhi ngoan ngoãn miệng ngọt lại hiểu chuyện của ông, từ nhỏ đến lớn chưa từng để nàng phải chịu chút ấm ức nào, vậy mà chỉ mới đến dược viên một chuyến, trở về đã đau lòng đến mức này.
"Công Nghi ca ca nhất định là bị lão yêu bà kia ép buộc, cha nhất định phải viết thư nói cho Minh Tiêu pháp tôn, để Minh Tiêu pháp tôn giải cứu Công Nghi ca ca ra!" Vi Sinh Minh Nhuy nắm lấy tay áo Vi Sinh Minh Đường sốt ruột mà gào khóc.
Sao Vi Sinh Nghiêu lại không biết tâm tư của tiểu nữ nhi với Công Nghi Trưng, tuy rằng ông cũng từng có suy nghĩ cùng Công Nghi gia nghị thân, nhưng ông càng rõ hơn, Công Nghi Trưng dáng vẻ như rồng như phượng, tiên môn thủ tọa, há lại là người mà tiểu nữ nhi kém cỏi của Vi Sinh gia bọn họ có thể trèo cao.
Huống chi trong lòng ông còn mỗi nỗi lo lắng khác, thanh danh của Công Nghi Trưng quá dội vang, đã vi phạm tổ huấn, trước đó khi nghe tin hắn chết, trong lòng ông tuy cảm thấy đáng tiếc, lại không cảm thấy ngoài ý muốn.
Vi phạm tổ huấn, tất nhiên sẽ chuốc phải đại họa, nghĩ đến mình đã từng trải qua, ông liền chặt đứt tâm tư này, quyết định không cho nữ nhi giẫm lên vết xe đổ.
Vi Sinh Minh Nhuy không biết tâm tư của Vi Sinh Nghiêu, còn tưởng rằng phụ thân một lòng với mình, không ngờ rằng Vi Sinh Nghiêu đã sớm phân rõ giới hạn với Công Nghi Trưng, kính trọng nhưng xa cách.
"Nhuy Nhi, chuyện này Công Nghi Càn đã biết, hẳn là ông ta sẽ nói với Minh Tiêu pháp tôn, sao có thể đến lượt người ngoài như chúng ta xen vào?"
Vi Sinh Nghiêu lời nói thấm thía mà khuyên giải an ủi: "Công Nghi Càn mới là phụ thân ruột của Công Nghi Trưng, nếu Công Nghi Trưng bị người ta hiếp bức, thân bất do kỷ, ông ta tự nhiên sẽ sự xin giúp đỡ của Thần Tiêu Phái.
Tôn giả tên Yến Tiêu kia cho dù mạnh, chẳng lẽ còn có thể vượt qua Thần Tiêu Phái sao? Cho nên chuyện của hắn, con không cần lo lắng.
"Vi Sinh Minh Nhuy có chút bị thuyết phục, thút tha thút thít nói:"Nhưng, bị người ngoài bắt nạt đã đành, đến cả ca ca cũng cùng phe với bọn họ, nói lời sỉ nhục con.Hừ!
"Vi Sinh Nghiêu nhớ đến bộ dạng cố chấp không biết điều của Vi Sinh Minh Đường, không khỏi nhíu mày,"Nó mãi không chịu sửa đổi, trong lòng không hề có ân nghĩa tình thân.Phải đó!
"Vi Sinh Minh Nhuy lớn tiếng hẳn lên,"Hơn nữa hắn cũng không tuân theo tổ huấn, còn giấu một nữ nhân ở trong dược viên!Cái gì!
"Vi Sinh Nghiêu đại kinh thất sắc,"Hắn giấu nữ nhân gì?
"Vi Sinh Minh Nhuy sửng sốt một chút, lúng ta lúng túng nói:"Chính là một tiểu cô nương lớn lên khá xinh đẹp, thoạt nhìn tuổi không lớn hơn con là bao."
Vi Sinh Minh Đường ngày thường rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, Vi Sinh Minh Nhuy nhìn thấy hắn và một tiểu cô nương cùng ra cùng vào, đương nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng.
Vi Sinh Nghiêu sắc mặt trắng bệch, nắm chặt nắm đấm, xoay người bước nhanh rời đi.
Trời tối không lâu, một trận mưa to bất chợt đổ xuống.
Vi Sinh Minh Đường dựng một cái khung che trên ruộng thuốc để bảo vệ mầm non của cây Dũng Linh Hoa khỏi mưa gió. Thế nhưng, trận mưa yêu phong yêu ma này thật sự quá lớn, chẳng mấy chốc đã hất tung cả khung che.
Thập Anh giật mình, vội vàng quỳ rạp trên đất, dùng thân mình che chắn cho mầm non.
Mầm cây mới mọc được một ngày, còn vô cùng yếu ớt, nàng sợ chỉ cần một chút sơ suất cũng sẽ làm hỏng đại sự của Yến Tiêu.
Vi Sinh Minh Đường cũng bị cơn gió thổi đến lảo đảo mấy bước, quay đầu thì nhìn thấy Thập Anh quỳ rạp trên mặt đất chắn mưa gió cho mầm cây, lại lo đè lên mầm cây, nàng cẩn thận con lưng lên, trông chẳng khác nào một con mèo đang co mình.
Mưa gió to như vậy, muốn che chắn hoàn toàn thật sự không dễ.
Vi Sinh Minh Đường lau mặt, bị mưa gió tạt đến mức gần như không mở nổi mắt, hắn chạy tới bên cạnh Thập Anh, nửa quỳ xuống rồi lớn tiếng hỏi:
"Cô biết dựng kết giới không?"
Thập Anh như bừng tỉnh, ngẩng đầu lên: Ta biết!
Vi Sinh Minh Đường trong lòng mắt trợn trắng:
"Vậy không phải hơn việc cô quỳ ở đây sao?"
Thập Anh ngồi thẳng người dậy, hai tay kết ấn, rất nhanh liền có những ánh sáng nhỏ lóe lên trong lòng bàn tay, một kết giới vô hình mở ra, vừa vặn bao bọc lấy cả cây Dũng Linh Hoa, khiến gió mưa không thể chạm vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!