Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
"Tiên trưởng đến thành Vân Mộng, có phải nơi này xuất hiện tà tu không?" Bàng Tiểu Long lo lắng hỏi.
"Chúng ta chỉ đi khắp nơi xem xét, tình cờ ngang qua đây." Yến Tiêu đáp,
"Còn các ngươi, vì sao lại đến đây?"
Bàng Tiểu Long nói:
"Hôm qua may nhờ tiên trưởng trừ khử tà tu, Thiên Trụ Môn chúng ta cũng được thơm lây. Vị Tạ kiếm tu kia đã tặng chúng ta một mảnh ngọc giản, có thể dựa vào nó đến Xu Cơ Lâu lĩnh thưởng."
Dung Gia Gia xen vào:
"Ta muốn mua kẹo mật tặng tiên trưởng, nên đã nhờ sư huynh đưa ta tới đây!"
Bàng Tiểu Long dở khóc dở cười nói:
"Gia Gia cứ nhắc đến tiên trưởng mãi. Lúc nãy trong tiệm Bách Vị Các, nàng chọn hồi lâu mới mua được hộp kẹo này. Nếu không tình cờ gặp được tiên trưởng ở đây, giờ chúng ta đã lên đường đến Xu Cơ Lâu để gửi kẹo rồi."
Xu Cơ Lâu có pháp trận truyền tống, có thể gửi hàng hóa đến mọi nơi trên trời dưới đất, không chỉ tiết kiệm thời gian mà còn tránh được rủi ro vận chuyển giữa đường, chỉ là chi phí tất nhiên không hề rẻ.
Trụ Môn đối với Yến Tiêu cảm kích còn không kịp, làm sao có thể tiếc chút tiền ấy, chỉ là họ không hiểu từ khi nào Dung Gia Gia lại thân thiết với tiên trưởng đến vậy, hỏi thăm ra mới biết, Yến Tiêu từng chữa lành vết thương ở chân cho Dung Gia Gia.
Mọi người không khỏi cảm thán, tiên trưởng quả thật là người ngoài lạnh trong nóng, tự mình âm thầm chịu đựng nỗi đau mất đạo lữ, lại còn ân cần chăm sóc tiểu cô nương nhà họ như thế, ngay lập tức, họ không chút do dự sai Bàng Tiểu Long đưa Dung Gia Gia xuống núi mua kẹo.
Dung Gia Gia một tay cầm kẹo đường, tay mũm mĩm còn lại nắm lấy đầu ngón tay lành lạnh của Yến Tiêu. Ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Tiên trưởng, ngài đừng buồn nữa, nghe nói ngài không còn đạo lữ nữa, ta có thể làm đạo lữ của ngài, cùng ngài ngủ, cùng ngài chơi…"
Phụt— Bàng Tiểu Long suýt chút nữa phun máu, lập tức quỳ sụp xuống trước Yến Tiêu, giọng run rẩy:
"Trẻ con không hiểu chuyện nói bậy, xin tiên trưởng đừng chấp nhặt với nàng!"
Yến Tiêu nhẹ nhàng bóp bóp bàn tay nhỏ mũm mĩm của Dung Gia Gia, trong mắt nụ cười càng thêm sâu. Nàng chưa kịp nói gì thì Công Nghi Trưng đã khẽ ho một tiếng, mỉm cười đáp:
"Chuyện này e là không được rồi."
Bàng Tiểu Long run như cầy sấy, Yến Tiêu không nhịn được cười, khẽ nâng tay, một luồng sức mạnh dịu dàng nâng hắn đứng dậy. Bàng Tiểu Long hơi thở phào nhẹ nhõm – may mà tiên trưởng không giận.
Dung Gia Gia phồng má như một chú chuột nhỏ, trừng đôi mắt tròn xoe nhìn Công Nghi Trưng, tức giận hỏi:
"Tại sao không được chứ?"
"Bởi vì nàng có đạo lữ."
Công Nghi Trưng mỉm cười, nắm lấy tay còn lại của Yến Tiêu, Là ta.
Đôi má phồng lên của Dung Gia Gia lập tức xẹp xuống, vẻ mặt ỉu xìu:
"A… tiên trưởng đã tìm được đạo lữ mới rồi sao, là ta chậm một bước rồi…"
Bàng Tiểu Long muốn khóc mà không dám — Tiểu sư muội, đừng nói nữa, mạng của sư huynh cũng là mạng đấy, ta sợ không thể về gặp sư phụ rồi…
Công Nghi Trưng cũng hiếm khi gặp được một tiểu cô nương thú vị như thế, mọi vui buồn đều phóng đại lên gấp ngàn lần, bày rõ trên khuôn mặt, khiến người khác không nhịn được muốn trêu đùa đôi câu.
Yến Tiêu nhẹ ho một tiếng, nói:
"Hắn chính là Công Nghi Trưng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!