Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Thiên Trụ Môn cách cảng Vân Mộng chỉ mấy chục dặm, với tu sĩ mà nói đi đường như gió, không đến nửa canh giờ là có thể đến nơi.
Bàng Tiểu Long là tên lắm mồm nhiều chuyện, Yến Tiêu chỉ cần thỉnh thoảng ừm một tiếng, là có thể mở hộp trò chuyện của hắn, để hắn lải nhải một hồi lâu. Dọc đường đi Yến Tiêu cũng biết về lai lịch của Thiên Trụ Môn, chỉ là phân biệt không rõ đạo sĩ béo này đến tột cùng có mấy phần phóng đại.
Ở trong miệng hắn nói, Thiên Trụ Môn vốn là núi cao nguy nga chống đỡ cân bằng trời đất, cao vút tầng mây, người phàm không thể chạm tới, mấy vạn năm trước Thần giới đại chiến, núi Thiên Trụ sụp đổ, trời khuyết đất trũng xuống, nhân gian một nửa là biển lửa một nửa là đại dương mênh mông.
Tiên hiền Nhân tộc hiến tế thỉnh Hỗn Độn Châu – chí bảo khai thiên ra, dùng Hỗn Độn Châu tu sửa trời khuyết, nhân gian mới khôi phục hòa bình yên ổn.
Sau này mọi người vì tưởng niệm vô số tiên hiền Nhân tộc hy sinh, liền đúc tượng Thần Nông, lập Thần Nông Tế.
"Thần Nông Tế hai mươi lăm năm trước, là đại tế trăm năm một lần. Mỗi lần đại tế, Đạo Minh trăm môn ngàn tông đều sẽ tham gia một lần hội luận đạo Thần Nông, đệ tử trẻ tuổi trong các môn phái luận đạo tỷ thí, kẻ thắng có thể vang danh thiên hạ.
Vốn dĩ Đạo Minh chuẩn bị thất bảo muốn làm phần thưởng, ai mà biết Phượng Thiên Linh kia đến đánh cắp, ngay cả Minh Tiêu pháp tôn cũng không tính ra lai lịch của người nọ.
Nghe nói lần này Âm Khư dị biến, chính là bởi vì Dẫn Phượng Tiêu hiện thế, đây chính là một trong số thất bảo năm đó, nếu ai có thể có được Dẫn Phượng Tiêu, là có thể tìm được Phượng Thiên Linh, cũng có thể tìm được thất bảo mất tích …
"Bàng Tiểu Long nói với vẻ mặt đầy mê hoặc, như thể đang bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng tuyệt đẹp khi mình có được Dẫn Phượng Tiêu và nổi danh giới tu đạo. Yến Tiêu không lưu tình đánh gãy tưởng tượng của hắn:"Vô luận là ai có được Dẫn Phượng Tiêu, cuối cùng đều trở về tay Đạo Minh.
"Bàng Tiểu Long nghe vậy, ủ rũ mà nhún bả vai:"Nói cũng phải, nhưng chắc là có chút phần thưởng nhỉ …
"Yến Tiêu không kiên nhẫn hỏi:"Ngươi không phải nói Thiên Trụ Môn ở chỗ này sao?Bàng Tiểu Long nói:Đúng vậy đúng vậy, tiên trưởng, chúng ta tới rồi.
"Yến Tiêu nghi hoặc nói:"Tới rồi?
"Bàng Tiểu Long vui mừng liên tục gật đầu, tay bụ bẫm chỉ về phía trước:"Kia chính là Thiên Trụ Môn, Thiên Trụ Môn chúng ta ở trên núi."
Yến Tiêu nhìn sườn núi nhỏ trước mắt cao không đến trăm trượng, khẽ nhíu mày — đây là trụ trong trời đất cao vút tầng mây, nguy nga mấy vạn trượng, chống đỡ trời đất trong miệng đạo sĩ béo?
Nàng bắt đầu hoài nghi từng câu đạo sĩ béo nói trước đó, ác quỷ Âm Khư nói chuyện còn thành thật hơn hắn, vị trí Diêm Tôn nàng đây nên cho hắn ngồi.
Bàng Tiểu Long nhìn ra nghi ngờ của Yến Tiêu, vội vàng giải thích:
"Vốn dĩ Thiên Trụ Môn quả thực cao vút tầng mây, nhưng mà sau đó bị Thần tộc đụng đổ …"
Yến Tiêu cười lạnh một tiếng:
"Đụng đổ? Lấy cái xẻng xúc cũng không bằng phẳng như vậy."
Bàng Tiểu Long cười gượng gãi đầu:
"Tiểu nhân không nói dối, các đại chưởng môn đời trước của chúng ta đều nói như vậy."
Bàng Tiểu Long dẫn Yến Tiêu lên núi, sườn núi này cao trăm trượng, Yến Tiêu nhẹ nhàng sợ rằng bay vượt qua đỉnh, chỉ là Bàng Tiểu Long chưa học được thuật ngự không, hai người chỉ có thể leo lên bậc thang, nhưng núi ngắn đường bằng phẳng, chỉ chốc lát là tới cửa.
Trên tháp cổng dãi dầu sương gió có khắc ba chữ lớn Thiên Trụ Môn, kiểu chữ khác với phương pháp viết hiện tại, dường như được khắc từ những nét vẽ từ sách cổ.
Trước sân trồng hai cây thông, giữa cây thông mắc một chiếc võng lưới, một tên đạo sĩ gầy đang nằm trên võng ngủ ngon lành, chổi vứt sang một bên.
Bàng Tiểu Long vội vàng chạy đến, đánh thức đồng môn đang ngủ gà ngủ gật, quát to giọng:
"Phùng Tiểu Trúc, còn không mau dậy đi, khách quý tới rồi!"
Phùng Tiểu Trúc bị đánh thức từ trong mộng đẹp bừng tỉnh, võng đong đưa một cái ngã nhào xuống, mông chạm đất đau đến kêu ai da một tiếng, đang định nổi cáu, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và minh diễm của Yến Tiêu, giống như Bàng Tiểu Long, hắn cũng ngây người một lúc, mới để ý đến trang phục của Yến Tiêu.
Hắn đứng dậy khỏi mặt đất, cung cung kính kính hành lễ:
"Bái kiến tiên trưởng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!