Chương 10: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Yến Tiêu không biết mình ngủ bao lâu, Âm Khư không có ngày đêm, mà nàng ngủ một giấc này không mơ, chỉ cảm thấy dường như rất dài lâu.

Công Nghi Trưng nhận thấy được hô hấp của nàng biến hóa, vừa quay đầu thì đối mặt với hai tròng mắt đen nhánh của nàng.

Ta hôn mê bao lâu?

Yến Tiêu hỏi,

"Thiên Nhãn còn bao lâu nữa sẽ mở?"

Công Nghi Trưng bấm tay tính toán:

"Thiên Nhãn mười ngày mở một lần, khoảng cách tiếp theo còn hai canh giờ nữa."

Yến Tiêu ho nhẹ hai tiếng:

"Ta ngủ lâu như vậy …"

"Mạnh mẽ phá trận bị tổn thương nguyên thần, thời gian hôn mê mới lâu hơn một chút." Công Nghi Trưng tiến tới đỡ nàng ngồi dậy.

Yến Tiêu phát hiện vết máu trên vai đã không còn, chỉ còn lại vải bị xé rách, lộ ra vết thương đang kết vảy, chắc là Công Nghi Trưng dùng hoán y chú thanh trừ máu bẩn.

"Cô thương mới tật cũ không ít, sợ rằng muốn bình phục như cũ phải tốn chút thời gian." Công Nghi Trưng sắc mặt nghiêm trọng nói.

"Không sao, chỉ là phiền đạo trưởng nhọc lòng chiếu cố." Yến Tiêu hài hước nói,

"Lát nữa ở trong Thiên Nhãn nếu gặp phải nguy hiểm gì, ngươi phải che chở ở trước người ta."

Yến Tiêu vui đùa nói, Công Nghi Trưng lại trịnh trọng gật đầu: Được.

Yến Tiêu hơi cau mày, nhận thấy vẻ mặt Công Nghi Trưng khác thường, không khỏi tiến lên phía trước, suýt nữa đụng phải chóp mũi của hắn.

Hô hấp ấm áp phả vào khuôn mặt của Công Nghi Trưng, hắn giật mình, ngước mắt thì nhìn thấy ánh mắt dò xét của Yến Tiêu.

"Khi ta hôn mê, ngươi có phải làm gì chuyện không?"

Yến Tiêu nghi hoặc nhíu mày,

"Sao cảm thấy ngươi có chút chột dạ?"

Công Nghi Trưng ho khan một tiếng, quay mặt lảng tránh ánh mắt của nàng, trong lòng bất giác run rẩy một chút.

"Trong huyệt động … làm phiền tôn chủ chắn huyết trùng cho bần đạo." Công Nghi Trưng nhẹ giọng nói.

Chỉ có chuyện này? Yến Tiêu kinh ngạc, ngay sau đó bật cười nói:

"Huyết trùng cỏn con mà thôi, còn không phải lo lắng ngươi bị thương kéo chân bổn tọa, một tên Tống Thiên Sơn cũng không giết được, có hơi hủy hoại uy danh pháp tôn thân truyền. Hiện giờ Dẫn Phượng Tiêu chắc đang ở trong tay ngươi nhỉ, có hỏi ra người cấu kết với Tống Thiên Sơn?"

"Chắc hắn cũng không biết, chỉ là từ trên người hắn tìm được tín vật của Thần Tiêu Phái." Công Nghi Trưng nói.

Ha ha. Yến Tiêu lạnh lùng cười, "Trong Âm Khư không thiếu phản đồ Đạo Minh bảy tông, từ các đệ tử ngoại môn, cho đến trưởng lão bảy tông, người luôn có tư lợi lòng riêng, dục niệm gợi lên, sinh tâm ma, Đạo Minh không dung chứa, thì rơi vào Âm Khư.

Không chỉ có Tống Thiên Sơn, Phương Hàn của Tứ Di Môn, Liễu Dung Sinh của Vạn Cức Cung, cũng đều nhận được mệnh lệnh đoạt lấy Dẫn Phượng Tiêu.

Âm Khư này, chính là một nơi đầy rẫy bẩn thỉu xấu xa, không có người tốt.Những người này tự mình lựa chọn tà đạo, mà có một số người không được lựa chọn." Công Nghi Trưng chăm chú nhìn Yến Tiêu, nhớ tới đứa trẻ mình đầy thương tích trong hang động kia, còn có vô số quỷ nô giống như nàng, nhưng đã chết trẻ.

Bọn họ so với Yến Tiêu may mắn hơn, có lẽ là sớm được dùng hình thức chết đi để giải thoát khỏi luyện ngục này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!