Chương 9: (Vô Đề)

Dì Giang chính là bà mối kia. Gọi điện thoại không lâu thì dì Giang cũng đến, Vương Lệ Lệ giới thiệu cho hai người quen biết, dì Giang đi quanh Từ Hi Nhiễm một vòng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng:

"Quả thật còn đẹp hơn so với ảnh chụp."

Nếu chuyện này có thể thành công, bà mối như bà ta đây cũng có thể nhận được lì xì to.

Lần xem mắt này chủ yếu là để hai người gặp nhau, dì Giang và Vương Lệ Lệ cũng đi cùng Từ Hi Nhiễm. Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng, thiết kế rất sang trọng, lúc Vương Lệ Lệ đi vào còn líu cả lưỡi.

Sau khi dì Giang đi vào báo tên, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào phòng riêng tầng hai, người mở cửa là một phụ nữ trung niên, dì Giang vội vàng giới thiệu:

"Bà Tưởng, đây chính là bé Từ Hi Nhiễm, đây là Vương Lệ Lệ mẹ của Hi Nhiễm."

Người phụ nữ tên là bà Tưởng đó hất mái tóc ra sau, mặc bộ váy sanh tanh màu xanh đơn giản, xếp ly rất đẹp, tuy nhìn đơn giản nhưng rất tôn dáng, vẻ ngoài của bà tao nhã thanh lịch, cả người toát ra vẻ sang trọng giàu có, nụ cười lại rất hiền từ.

"Chào mọi người, mau vào đi."

Dì Giang lại giới thiệu:

"Hi Nhiễm con mau đến làm quen một chút, đây là bà Tưởng."

Từ Hi Nhiễm khách sáo chào hỏi: Con chào bà Tưởng.

Bà Tưởng đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, gần như rất hài lòng, nụ cười trên mặt lại càng thêm hoà nhã:

"Đừng khách sáo, cô họ Thôi, con gọi cô là cô Thôi là được, mọi người đi lại vất vả rồi, tôi đã bảo người ta mang đậu đỏ đá lên, ăn đậu đỏ đá cho mát đã."

Trong phòng riêng chỉ có một mình bà Tưởng, sau khi mấy người ngồi vào chỗ, bà Tưởng mới nói:

"Con trai nhà tôi bận công việc, không có nhiều thời gian, chỉ có thể cảm phiền mọi người đợi một lát."

Tất nhiên là mấy người đều tỏ ý không sao.

Dì Giang và bà Tưởng khách sáo nói chuyện một lúc, bà Tưởng lại hỏi Từ Hi Nhiễm:

"Năm nay con bao nhiêu tuổi?"

Từ Hi Nhiễn nói:

"Con vừa tròn hai mươi."

"Cô nghe nói con học đại học Bắc Đằng?"

Từ Hi Nhiễn gật đầu, bà Tưởng càng hài lòng hơn, bà cười nói:

"Có thể học đại học Bắc Đằng là rất giỏi rồi."

Dì Giang vội nói:

"Đúng thế, cả Lạc Thành chúng ta mỗi năm cũng chỉ có mấy người thi đỗ đại học Bắc Đằng."

Vương Lệ Lệ cũng nói:

"Hi Nhiễm nhà tôi từ nhỏ đã thông minh, thành tích tốt lại ngoan ngoãn, không khiến chúng tôi phải lo lắng."

Từ Hi Nhiễm ăn đậu đỏ đá trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh nghe bọn họ bình phẩm về cô, giống như cô chỉ đang g.i.ế. c thời gian.

Bà Tưởng nhìn đồng hồ rồi nói:

"Lúc này còn chưa đến, nếu mọi người đói hay là gọi đồ ăn trước."Bà vừa nói xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ vang lên bên ngoài, vẻ mặt bà Tưởng vui sướng nói: Chắc là đến rồi đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!