Chương 48: (Vô Đề)

Từ Hi Nhiễm nén giận nói:

"Bác Thẩm không phải giúp việc, bác ấy chỉ phụ trách nấu cơm và giặt quần áo thôi."

Vương Lệ Lệ nói:

"Vậy còn không phải giúp việc à?"

Bác Thẩm tốt tính, bình thường bà ấy cũng thích tán gẫu với Từ Hi Nhiễm, biết tình huống trong nhà cô, không muốn mẹ con cô tranh cãi vì mình, vội vàng nhận giày nói:

"Không sao, không sao, để tôi lau."

Từ Đóa và Từ Xương Đông đã đổi giày xong, lúc này đang đi dạo trong phòng khách, nhìn thứ này sờ thứ kia. Từ Xương Đông tìm một vòng không thấy Tưởng Dư Hoài, hỏi:

"Không phải con nói cậu Tưởng ở nhà sao? Sao không thấy người đâu?"

Từ Hi Nhiễm nói: Nghỉ ngơi trên lầu.

Từ Đóa đi dạo trong phòng khách một vòng, nói:

"Từ Hi Nhiễm, chị có phòng để quần áo không? Em có thể đi xem phòng để quần áo của chị chứ?"

Có gì đẹp mà xem?

"Đừng nhỏ mọn như vậy? Ở trên lầu sao?"

Từ Đóa không đợi cô trả lời đã chạy lên lầu, Từ Hi Nhiễm sợ cô ta quấy rầy Tưởng Dư Hoài nên vội vàng theo sau. Phòng Từ Hi Nhiễm thông với phòng để quần áo. Buổi sáng, sau khi rời giường cô có thói quen mở cửa để thông gió.

Từ Đóa thấy cửa phòng mở thì chạy thẳng vào, vừa vào cửa đã nhìn thấy phòng quần áo không ngăn cửa kia.

Sau khi gả cho Tưởng Dư Hoài, để không làm anh mất mặt, Từ Hi Nhiễm đã mua mấy bộ quần áo khá tốt. Tất nhiên Từ Đóa vừa liếc mắt là thấy ngay, cô ta liên tục cảm thán:

"Nhiều quá, chiếc váy này đẹp quá đi, đây... là Gucci sao? Rất đắt nhỉ?"

Từ Đóa cầm một chiếc váy liền kẻ sọc màu hồng nhạt, cô ta gỡ xuống rồi ướm ngay lên người. Từ Hi Nhiễm giật lại hỏi: Cô làm gì?

"Tôi thử một chút cũng không được chắc?"

"Sao cô lại muốn thử quần áo của tôi?"

"Chị mặc quần áo của tôi còn ít sao? Chị đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!"

"Quần áo tôi mặc đều là đồ cô không cần nữa, những thứ này tôi đều cần."

Từ Hi Nhiễm treo quần áo lên, đẩy cô ta ra ngoài: Đi ra ngoài đi.

Từ Đóa cảm thấy rất mất cân bằng, trước kia Từ Hi Nhiễm đều nhặt lại quần áo cô ta không cần nữa để mặc. Mà bây giờ, quần áo Từ Hi Nhiễm mặc, ngay cả số lẻ cô ta cũng không mua nổi.

"Không phải là gả cho người chồng có tiền sao? Đúng là keo kiệt." Từ Đóa hậm hực xoay người đi ra ngoài.

Từ Hi Nhiễm đi xuống lầu, chỉ thấy Từ Xương Đông đang cầm một bình hoa trên kệ trang trí phòng khách lên nhìn. Từ Hi Nhiễm hoảng sợ, cô tiến lên trước, vẻ mặt căng thẳng, nói:

"Đây là đồ sưu tầm của anh Tưởng, cẩn thận đừng làm vỡ."

Từ Xương Đông cười lớn nói:

"Bình hoa này đẹp thật! Hi Nhiễm này, con có thể nói cậu Tưởng tặng bình hoa này cho bố không? Cậu Tưởng nhà cửa to công ty lớn, sẽ không để ý một cái bình hoa đâu nhỉ?"

Từ Hi Nhiễm còn chưa nói gì, chợt nghe thấy tiếng Vương Lệ Lệ quát tháo:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!