Mỗi ngày, buổi sáng Từ Hi Nhiễm đọc sách, đến buổi chiều thì đi học múa hai giờ. Cuộc sống coi như phong phú. Học múa cũng mang đến cho cô không ít thay đổi. Ví dụ như, lúc trước khi đi đường cô luôn thích cúi đầu khiến lưng không đủ thẳng. Học múa được một thời gian, dáng người cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa người học múa cần thể hiện được bản thân, phải đủ hào phóng và tự tin, thỉnh thoảng còn phải biểu diễn trước mặt học viên khác. Sau vài lần lòng tự tin của cô cũng tăng lên không ít.
Khoảng hai tuần sau khi học, ngày nào đó trong lúc vô tình soi gương, Từ Hi Nhiễm suýt không nhận ra người trong gương. Mái tóc dài của cô được cuộn thành một búi buộc lên sau đầu, phần tóc mái được kẹp trên đỉnh đầu.
Mặc dù không trang điểm nhưng bởi vì nước da tốt, làn da trắng hồng, màu môi cũng tươi sáng hơn rất nhiều nên rất có sức sống. Thậm chí trên khuôn mặt còn loáng thoáng vẻ tươi sáng, xua đi không ít nét u buồn trước đây.
Cuối tuần, bên nhà cũ gọi điện thoại tới, nói hai vợ chồng trở về ăn bữa cơm. Từ Hi Nhiễm theo Tưởng Dư Hoài trở về, Thôi Viên nhìn thấy cô cũng kinh ngạc với thay đổi của cô.
"Hi Nhiễm, con đẹp hơn rồi, khí sắc cũng tốt hơn nhiều."
Từ Hi Nhiễm được khen thì ngại ngùng, Thôi Viên cười nói:
"Xem ra Dư Hoài không đối xử tệ với con."
"Anh Dư Hoài đối với con rất tốt."
"Khó khăn lắm mới cưới được vợ, nếu nó dám không tốt với con, mẹ sẽ là người đầu tiên không tha cho nó."
Tuy Thôi Viên đối tốt với cô cũng là vì Tưởng Dư Hoài, nhưng nghe được những lời này Từ Hi Nhiễm vẫn rất cảm động. Từ nhỏ cô đã thiếu hụt về gia đình, cô rất hâm mộ Tưởng Dư Hoài có thể lớn lên trong một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc như vậy.
Từ Hi Nhiễm nói chuyện với Thôi Viên một lúc, người giúp việc dẫn một người tiến vào nói với mọi người: Cô Lâm đến rồi.
Người đến là một cô gái để tóc ngắn ngang vai, mặc một chiếc váy liền áo kẻ sọc trắng xanh của Chanel, đi một đôi giày cao gót nhỏ.
Cô ấy trang điểm tinh tế, khuôn mặt kia cũng không phải quá xinh đẹp, nhưng thắng ở khí chất. Chính là loại khí chất sáng sủa, tự tin và hào phóng. Gương mặt vốn chỉ đạt sáu điểm nhờ có khí chất tô điểm thêm mà có thể đạt được tám điểm.
Thậm chí với khí chất của cô ấy, những khuyết điểm về ngoại hình của cô ấy có thể hoàn toàn bỏ qua, khiến người khác cảm thấy cô ấy là một cô gái rất quyến rũ ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Cô gái đi lên trước lễ phép chào hỏi người lớn, Thôi Viên giới thiệu với Từ Hi Nhiễm:
"Đây là Lâm Thư Ngữ, bố con bé và bố con là bạn thân, quan hệ hai nhà chúng ta vẫn luôn rất tốt. Con bé lớn hơn con, con có thể gọi con bé là chị Thư Ngữ."
Chị Thư Ngữ?
Từ Hi Nhiễm cảm thấy tên này rất quen. Cô nhớ lại, ngày cô và Tưởng Dư Hoài đăng ký, từng nghe được mấy người bàn tán bên ngoài phòng mạt chược. Bọn họ nói quan hệ của chị Thư Ngữ và Tưởng Dư Hoài không đơn giản.
Lâm Thư Ngữ tính cách nhiệt tình, lên tiếng chào hỏi trước một bước:
"Em chính là Hi Nhiễm sao? Cuối cùng cũng nhìn thấy em, em còn đẹp hơn chị nghĩ."
Giọng điệu của cô ấy thân thiết, trên mặt không hề có ý thù địch. Từ Hi Nhiễm cũng cười với cô ấy: Chào chị Thư Ngữ.
Lâm Thư Ngữ nói chuyện với bà cụ Tưởng và Thôi Viên một lúc, sau đó đi đến chỗ đám người Tưởng Dư Hoài, ngồi xuống đối diện anh. Tưởng Dư Hoài đang nói chuyện cùng mấy chú và cậu hai Tưởng Tri Thu. Lâm Thư Ngữ xuất hiện bất ngờ cũng không có gì không thích hợp.
Cô ấy nhận lấy trà người giúp việc mang lên, lễ phép nói cảm ơn, hỏi Tưởng Dư Hoài ở đối diện:
"ASCO xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại bị rút?"
Tưởng Dư Hoài nói:
"Thiếu hụt dòng tiền, có vẻ đã đắc tội ai đó."
Lâm Thư Ngữ nói:
"Tôi thấy hiện tại nó đã quá sức rồi, nói không chừng không lâu nữa sẽ tuyên bố phá sản."
Từ Hi Nhiễm cũng nghe được đôi chút, hôm nay bọn họ thảo luận về chuyện của ASCO. Từ Hi Nhiễm học kế toán, cũng hiểu một chút về tài chính, nhưng cô vẫn không hiểu một số chủ đề chuyên ngành mà họ nói đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!