Vị trí của Tống Tình vừa vặn đối diện cửa, cho nên cô ấy vừa liếc mắt đã nhìn thấy mấy người đi vào. Nhìn thấy cô gái bên cạnh Trình Vân Khải, sắc mặt Tống Tình lập tức sa sầm. Cô ấy chưa từng gặp Triệu Niệm Gia, nhưng đã xem ảnh Trình Vân Khải đăng trên tường nhà.
Khuôn mặt ngây thơ thuần khiết kia, cô ấy vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.
"Sao cô ta cũng đến đây?"
Từ Hi Nhiễm nhìn theo ánh mắt của cô ấy, tất nhiên cũng thấy mấy người đi vào.
Khi Trình Vân Khải nhìn thấy Từ Hi Nhiễm thì thiếu chút nữa không nhận ra. Từ Hi Nhiễm rất thích để tóc mái thẳng che khuất trán, toàn thân toát ra một loại cảm giác u buồn trốn trong bóng tối, không hề có ánh mặt trời.
Lúc này cô chải hết tóc mái lên, dùng cái kẹp nhỏ cuốn thành một nụ hoa nhỏ búi trên đỉnh đầu. Vầng trán mịn màng và khuôn mặt trắng trẻo hoàn toàn lộ ra.
Mặt trái xoan tiêu chuẩn, tóc búi cao trên đầu, khuôn mặt kia càng thêm nhỏ nhắn xinh đẹp.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ta thấy Từ Hi Nhiễm mặc váy đẹp như vậy. Bình thường cô luôn thích mặc loại quần áo không có màu sắc lại rộng thùng thình, mùa hè cũng thường xuyên mặc T
- shirt rộng thùng thình dài hơn quần.
Anh ta chưa từng nghĩ tới Từ Hi Nhiễm mặc váy sẽ đẹp như vậy, càng không biết dáng người
cô đẹp đến thế. Hay là nói anh ta đã quá quen thuộc nên hoàn toàn không có tâm trạng để ý.
Váy trắng rất tôn lên làn da của cô, thiết kế hở nửa vai lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ và đường gáy thon dài của cô. Chiếc váy ôm tôn lên đường nét cơ thể của cô, làn váy lụa lại khiến toàn thân cô nhiều thêm một loại tiên khí.
Thuở còn nhỏ người bên cạnh đều nói Từ Hi Nhiễm đẹp, nhưng anh ta không cảm thấy cô đẹp cho lắm. Có lẽ là đã nhìn quen, hoặc có thể ngoại hình của cô không phải loại hình khiến anh ta cảm thấy choáng ngợp.
Thế nhưng lúc này, Từ Hi Nhiễm hoàn toàn thay đổi phong cách đã làm cho mắt anh ta sáng lên. Lần đầu tiên anh ta biết hóa ra Từ Hi Nhiễm đẹp như vậy, dáng người đẹp đến thế, đẹp đến mức có thể khiến người khác vừa liếc mắt đã choáng ngợp.
Triệu Niệm Gia đứng ngay cạnh Trình Vân Khải, tất nhiên cũng nhận ra anh ta lơ đãng, cô ta nhỏ giọng gọi vài tiếng anh ta mới phản ứng lại.
Nghĩ gì vậy?
Triệu Niệm Gia nhẹ giọng hỏi. Không có gì.
Triệu Niệm Gia cũng không truy hỏi nữa.
Không đợi Từ Hi Nhiễm và Tống Tình phản ứng lại, Triệu Niệm Gia đã tiến lên nhiệt tình chào hỏi:
"Hi Nhiễm, đã lâu không gặp."
Từ Hi Nhiễm cười gượng hai tiếng, đáp: Đã lâu không gặp.
Triệu Niệm Gia lại nhìn về phía Tống Tình:
"Cậu chính là Tống Tình sao? Rất vui được quen biết cậu."
Vẻ mặt Tống Tình lạnh lùng, cô quét mắt qua lại giữa Trình Vân Khải và Triệu Niệm Gia, trào phúng:
"Sao vậy? Chọc người ghét trên tường nhà thì thôi đi, còn dẫn người ra đây để chọc người ghét nữa à?"
Lời này vừa dứt, không khí xung quanh lập tức thay đổi, Trình Vân Khải híp mắt lại: Có ý gì?
Tống Tình nói:
"Còn có thể có ý gì chứ? Làm người thứ ba thì khiêm tốn một chút, sao còn có mặt mũi đến múa may trước mặt chính chủ vậy? Lại còn ra vẻ như không có chuyện gì à?"
Hà Tinh Dịch nghe nói như thế thì hoảng sợ, vội vàng tới gần túm tay cô ấy nhắc nhở: Bớt tranh cãi.
Tống Tình nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!