Chương 215: (Vô Đề)

Hai năm nay sức khỏe của bà cụ Tưởng ngày càng kém đi, may mà vẫn ăn ngủ được, chỉ có điều đi lại không vững, cần người đỡ.

Mỗi lần Điềm Điềm đến đây bà cụ Tưởng là người vui nhất, người già không còn nhiều sức nhưng cũng phải bế Điềm Điềm trong lòng gọi tiếng bé con bảo bối, trong nhà mua kẹo cũng bóc ra cho bé ăn.

Thôi Viên đứng bên cạnh khuyên:

"Mẹ, cho bé nó ăn ít đường thôi ạ, mấy hôm trước nó còn kêu đau răng."

Bà cụ Tưởng nói:

"Chỉ cho ăn một viên thôi, cho Điềm Điềm của chúng ta một viên."

Điềm Điềm nhận được kẹo thì rất vui, ôm lấy bà cụ Tưởng nũng nịu nói: Cháu cảm ơn cụ.

Bà cụ Tưởng cười thích thú, lại ôm cô bé vào lòng rồi kêu bé con bảo bối.

"Bao giờ mấy đứa mới được nghỉ học thế?" Bà cụ Tưởng hỏi.

Từ Hi Nhiễm đáp:

"Ngày mai Điềm Điềm bắt đầu được nghỉ rồi ạ, Dược An thì còn mấy ngày nữa."

"Thế thì tốt, nghỉ học thì cho Điềm Điềm ở đây chơi vài hôm nhé."

Từ Hi Nhiễm biết bà cụ Tưởng nhớ cháu gái lắm nên không nghĩ ngợi gì liền đồng ý.

Điềm Điềm được ăn kẹo, chợt nhớ ra viên kẹo cô bé tặng cho anh trai mà cậu bé vẫn chưa ăn, thế là nói với Tưởng Dược An:

"Anh ơi, sao anh vẫn chưa ăn kẹo?"

Lúc này Dược An mới nhớ ra vừa rồi gặp em gái, bé có đưa cho mình một viên kẹo, cậu lấy ra định bóc thì đột nhiên bên ngoài cửa có hai bé trai chạy ùa vào.

Tưởng Tinh Nguyên và Tưởng Hiên nghe nói em gái Điềm Điềm đến thì từ sân sau chạy ra tìm, Tinh Nguyên vốn học chung trường với Điềm Điềm, nhưng vì Điềm Điềm còn phải đi đón anh trai nên Tinh Nguyên đến trước.

Tưởng Tinh Nguyên chạy ùa vào nói:

"Em gái Điềm Điềm, bọn anh nặn người tuyết rồi, em ra xem này."

Tưởng Tinh Nguyên bước vào trước một bước, đương nhiên cũng thấy Tưởng Dược An đứng bên cạnh, trên tay Tưởng Dược An còn cầm một viên kẹo chưa bóc vỏ.

Tưởng Tinh Nguyên lập tức không vui, cậu bé giật phắt viên kẹo từ tay Tưởng Dược An, nói:

"Tại sao kẹo của tôi lại ở trong tay cậu?"

Điềm Điềm thấy thế, lập tức từ trong lòng bà Tưởng bước xuống, đi tới bên cạnh Tưởng Dược An, nhìn Tưởng Tinh Nguyên nói:

"Đây là kẹo của em cho anh trai mà."

Tưởng Tinh Nguyên càng không vui hơn:

"Tại sao kẹo anh cho em, em lại cho cậu ta?"

"Vì kẹo ngon, nên em cho anh trai ăn."

Biểu cảm khó chịu của Tưởng Tinh Nguyên mới khá hơn một chút, dù sao thì em gái Điềm Điềm cũng đã nói kẹo của cậu ngon, thế nên cậu mới miễn cưỡng đưa kẹo cho Tưởng Dược An, lại nói với Điềm Điềm:

"Vậy lần sau anh sẽ mang thêm kẹo cho em."

Điềm Điềm gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!