Tuy Trình Vân Khải đã cố ý che loa điện thoại, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn nghe thấy đối thoại của hai người. Anh ta lại có thể dùng giọng điệu dịu dàng cưng chiều như thế nói chuyện với người khác, dáng vẻ bố chảnh dịu dàng với một cô gái sẽ như thế nào nhỉ?
Chắc không phải cái vẻ mặt lưu manh gợi đòn đâu nhỉ?
"Từ Hi Nhiễm, lời anh nói em có nghe thấy không?" Giọng nói ở đầu dây bên kia lại nghiêm nghị như trước.
"Anh quên là hai chúng ta đã tuyệt giao rồi à? Chuyện của tôi không cần anh quan tâm."
Cô nói rồi cúp điện thoại. Trình Vân Khải nghiến răng nghiến lợi:
"Dám cúp điện thoại của anh." Anh ta gọi lại, bên đó vang lên âm thanh máy bận quen thuộc, lại bị cô kéo vào danh sách chặn, mẹ nó!
Trình Vân Khải tức giận vỗ mạnh lên thành lan can một cái, lan can sắt phát ra tiếng boong boong vọng lại.
Trình Vân Khải quay về phòng khách, Triệu Niệm Gia đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa vừa ăn vặt vừa xem TV, trên bàn trà phòng khách bày đầy hộp đồ ăn ngoài. Hai người đều không biết làm cơm, đói thì gọi đồ ăn bên ngoài.
Trình Vân Khải trả điện thoại cho cô ta, Triệu Niệm Gia hỏi:
"Anh nói chuyện với ai thế?"
Từ Hi Nhiễm.
"Cô ấy vẫn còn tức à? Chuyện này anh làm sai, anh phải cẩn thận nói lời xin lỗi với cô ấy mới đúng."
Trình Vân Khải đi đến bên cạnh cô ta ôm cô ta vào lòng, anh ta hôn lên trán cô ta một cái rồi nói:
"Trong nhà xảy ra một vài chuyện, ngày mai anh sẽ về nhà một chuyến."
Triệu Niệm Gia giãy khỏi vòng tay của anh ta.
Cô ta mếu máo, mắt rưng rưng tỏ vẻ tủi thân:
"Anh phải quay về? Anh đi rồi em phải làm sao?"
"Chỉ mấy ngày thôi, anh sẽ quay về nhanh mà."
"Nhưng em không nỡ để anh đi." Cô ta ôm chặt lấy eo của anh ta:
"Anh đã nói ngày mai dẫn em đi khu vui chơi, hay là anh ở với em mấy ngày, để em chuẩn bị tinh thần đã rồi anh hãy đi, anh đi đột ngột như thế, em buồn lắm."
Lời cầu xin đáng thương của cô ta khiến trái tim của Trình Vân Khải khó chịu. Trình Vân Khải luôn là người muốn làm cái gì thì đều làm ngay, nhưng bây giờ anh ta có điểm yếu rồi.
Anh ta nhìn cô gái trong lòng, cô làm ổ trong lòng anh ta, đôi tay mềm mại ôm chặt lấy anh ta, sợ buông lỏng là anh ta sẽ rời đi mất, vô cùng ỷ lại vào anh ta.
Cuối cùng Trình Vân Khải vẫn mềm lòng, nán lại thêm mấy ngày ở bên cô ấy vậy. Từ Hi Nhiễm và người đàn ông kia quen biết trong buổi xem mắt, dù thế nào cũng phải qua lại một đoạn thời gian nữa mới đi đăng ký được, chắc không nhanh như thế đâu.
Từ Hi Nhiễm nắm chặt điện thoại mãi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, giọng nói nũng nịu của cô gái và lời trách mắng cưng chiều của Trình Vân Khải cứ văng vẳng bên tai.
"Nếu đám bọn mày còn dám bắt nạt em ấy, ông đây sẽ đánh c.h.ế. t bọn mày."
Đó là chuyện lúc nhỏ khi cô bị người ta cười nhạo, vẫn là cậu bé Trình Vân Khải kéo cô ra sau bảo vệ, anh siết chặt hai nắm đấm, nhe răng trợn mắt với mấy nam sinh còn cao hơn anh một cái đầu trước mặt.
"Cho anh Khải của em một miếng đi."
Đó là lúc học trung học cơ sở, cô ăn một xiên oden, anh ta dán lại nở nụ cười nghịch ngợm xin ăn.
"Yên tâm đi, cho anh Khải ăn một miếng không khiến em đói đâu."
Lúc đó anh ta biết cô dùng tiền tiêu vặt để đóng học phí, sau khi hỏi trong nhà không được, anh ta đã đưa tiền của anh cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!