Đây chẳng phải là báo ứng thì còn gì nữa.
Ta kịp thời lên tiếng hiến kế bên cạnh:
"Nương nương, nô tỳ nghe nói ở Nam Cương có phương thuốc bí truyền, có thể giúp phụ nhân sinh dục, chi bằng phái người đi tìm."
Nàng ta ý vị sâu xa gõ gõ chiếc nhẫn ngọc trên tay.
"Kim Nghi, ngươi xuất thân bần hàn, sao lại biết những chuyện này?"
Ta quỳ xuống dập đầu thật mạnh, vừa khóc vừa nói:
"Nương nương nghi ngờ nô tỳ sao? Khi Từ đại phu ở Thái y viện đến khám cho Chiêu Quý phi, nô tỳ đã liều mình nghe lén được việc này, không dám chậm trễ nửa khắc, vội vàng về báo cho nương nương biết."
Thẩm Chỉ thở dài một tiếng, nàng ta đưa tay đỡ ta dậy.
"Kim Nghi, không phải bổn cung đa nghi, chỉ là trong cung này, thân bất do kỷ."
Thẩm Hoàng hậu còn thông minh hơn ta tưởng.
Nàng ta uể oải nhấc tay, cung nữ bên cạnh bưng chén ngọc bước tới.
"Bổn cung không nên nghi ngờ ngươi, ban cho ngươi bát canh quỳnh chi này."
Từ khi cha mất, ta không còn dám ăn đậu phụ nữa. Chỉ cần nhìn thấy đậu phụ là ta lại nhớ đến cái ngày cách đây sáu năm về trước, m.á. u tươi b.ắ. n tung tóe trên miếng đậu phụ.
Bát canh quỳnh chi này, làm từ đậu phụ.
Ta mỉm cười nhận lấy bát canh, cố nén nước mắt và cảm giác buồn nôn, ăn hết từng thìa lớn.
Ngon không?
"Nô tỳ đa tạ nương nương ban thưởng, chưa từng được ăn đậu phụ ngon như vậy."
Không phải vậy, đây là miếng đậu phụ khiến ta buồn nôn nhất đời này.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Cha từng xoa đầu dạy ta:
"Làm người phải giữ chữ tín, A Man à, chúng ta không được nói dối."
Giờ đây, nói dối đối với ta là chuyện rất dễ dàng.
Để báo thù cho cha, để không còn người vô tội phải chết. Ta có thể làm được tất cả.
Làm gì có thuốc bí truyền giúp sinh con ở Nam Cương. Thuốc này chỉ là mồi nhử cố ý đặt ở chỗ Kỷ Lộc Vân. Mục đích chính là chờ Thẩm Chỉ đoạt lấy.
Và rồi, từng bước dẫn nàng ta vào chốn vạn kiếp bất phục.
14
Dù Thẩm Hoàng hậu có quyền lực ngút trời, nhưng khi quyền hành bị thu hồi một phần cũng không còn được như xưa nữa.
Trường Môn cung phòng thủ nghiêm ngặt.
Chu Tấn lại còn cho phép Kỷ Lộc Vân không cần đến thỉnh an Hoàng hậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!