Chương 4: (Vô Đề)

"Trong yến tiệc mùa xuân nàng tấu khúc Phượng cầu hoàng, rốt cuộc là vì ta, hay vì hoàng huynh?"

Sự kiêu ngạo của Hoàng hậu không cho phép nàng ta cúi đầu.

Khóe mắt Thẩm Chỉ đỏ hoe.

"A Tấn, ta chỉ yêu một mình chàng mà thôi."

Sắc mặt Chu Tấn có phần dịu đi, nhưng tay hắn ta lại càng bóp chặt má Thẩm Chỉ.

"Năm đó, nàng bỏ rơi ta là vì bất đắc dĩ hay là vì tham quyền cố vị?"

Ta thầm cười lạnh trả lời thay nàng ta.

"Đương nhiên là vì tham lam quyền thế."

Nghĩ đến bức tượng đá ban nãy, tay Chu Tấn từ từ di chuyển xuống cổ nàng ta. Tưởng như vuốt ve của tình nhân, nhưng ta và Thẩm Chỉ đều biết, đây là thăm dò.

Đột nhiên, hắn ta giận dữ quát lên:

"Trẫm đã cho nàng tất cả! Tình yêu, ngôi vị Hoàng hậu! Nàng còn muốn gì nữa? Ngay cả giang sơn của trẫn nàng cũng muốn dòm ngó sao?"

Hắn ta buông tay ra, Thẩm Chỉ ho sặc sụa, phủ phục xuống đất khóc lóc thảm thiết.

"Tấm lòng của thần thiếp đối với Hoàng thượng, trời đất có thể chứng giám!"

Chu Tấn chẳng thèm để ý tiếng khóc than của Thẩm Chỉ, chỉ lạnh lùng ra lệnh một câu.

"Long thể trẫm bất an, Hoàng hậu hãy dời sang tiểu Phật đường, cầu phúc cho trẫm ba tháng."

Ta thỏa mãn cười trong bóng tối.

Lòng dạ đế vương đa nghi, thăm dò đêm nay mới chỉ là khởi đầu.

Giờ phút này, ta nóng lòng nhìn chằm chằm vào vết bầm tím trên cổ Thẩm Hoàng hậu.

Chưa đủ, còn xa mới đủ!

Những gì ngươi và Chu Tấn đã nợ, phải đền trả gấp nghìn vạn lần!

7

Khi mới được Chu Tấn phái đến bên cạnh Thẩm Hoàng hậu, ta đã chịu không ít đau khổ.

Nhiệm vụ hàng ngày của ta là bảo vệ nàng ta, nghe theo sai bảo, xử lý những việc bẩn thỉu không thể để lộ ra ánh sáng của nàng ta. Nhưng nàng ta không tin tưởng ta. Bởi vì, xét cho cùng, ta vẫn là người được Chu Tấn phái đến, không phải thân tín của nàng ta.

Những kẻ như bọn chúng, sự giả dối và tàn nhẫn đã khắc sâu vào tận xương tủy.

Lần đầu tiên ta g.i.ế. c người quay về, trên má có thêm một vết m.á. u hình trăng lưỡi liềm. Tình cờ, trông giống hệt tà hồng trang* được nhắc trong sử sách.

(*Một cách trang điểm)

Chu Tấn đã nhìn ta thêm vài lần. Sau khi hắn ta rời đi, Thẩm Hoàng hậu tự tay cầm d.a. o găm rạch vết thương của ta xuống tận khóe mắt.

Máu nhuốm đỏ nửa mặt ta, chảy dọc xuống cằm thấm ướt cả vạt áo trước.

Sau đó nàng ta dùng hộ chỉ trên ngón tay, xé rách vết thương, dùng đầu ngón tay sắc nhọn hung hăng đ.â. m vào.

"Tà hồng trang không phải thứ mà kẻ thấp hèn như ngươi có thể học được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!