Chương 4: (Vô Đề)

Lục Tam Phong chạy nhanh ra khỏi bếp, nhìn hai mẹ con nói:

"Không sao, có tôi ở đây!"

Như Lan nằm trong vòng tay của Giang Hiểu Nghi, quay đầu nhìn Lục Tam Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt, cô bé ngừng khóc, những tiếng chửi bởi và đập cửa vẫn tiếp tục.

Giang Hiểu Nghi không ngờ Lục Tam Phong sẽ đứng ra giúp cô, lúc trước anh luôn thờ ơ với mọi chuyện xảy ra ở nhà, khi Lục Tam Phong đi về phía cửa, bóng lưng của anh trong mắt Giang Hiểu Nghi đột nhiên cao lớn hẳn, giống như một bức tường vững chãi, mang lại một cảm giác rất là an toàn.

Lục Tam Phong mở cửa, Lý Phượng đạp cửa hụt, đứng trước mặt nhìn Lục Tam Phong, trong lòng vẫn là có chút thiếu tự tin, dù sao danh tiếng của Lục Tam Phong không hề tốt, ngày nào cũng cùng đám bạn đều đi đây đi đó ăn chơi nhậu nhẹt đàn đúm.

"Hóa ra cậu ở nhà? Cho dù hôm nay cậu ở nhà, cũng phải trả tiền!" Giọng nói của Lý Phượng có chút rụt rè hơn khi nãy.

"Nợ chị một trăm tám đúng không?"

Lục Tam Phong nhìn cô ta nói:

"Ở đây tôi có một trăm tám, chị trả chín mươi đồng khi nãy lại đây!"

Lý Phượng nghe được trả lại tiền, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, trong lòng thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là một tên hèn nhát, mọi từ trong túi ra chín mươi đồng trả lại cho Lục Tam Phong, nói:

"Đưa một trăm tám đây!"

Lục Tam Phong cất tiền vào trong túi, nhưng không có trả lại, nhìn chằm chằm cô ta chất vấn:

"Vừa rồi chị mắng cái gì?"

Gì chứ?

"Vừa rồi chị đứng ngoài cửa mắng cái gì?"

Lý Phượng do dự một chút, cô ta cảm thấy Lục Tam Phong không dám làm gì mình, dù sao cũng có nhiều người đang đứng ở đây, liền mở miệng nói:

"Mắng cô ta là con điểm, thì sao?"

Lục Tam Phong sa sầm mặt lại, giơ tay lên tát cho cô ta một cú trời giáng.

Bốp!

Cái tát này khiến Lý Phượng loạng choạng suýt ngã xuống đất, mọi người xung quanh đều kinh ngạc, không ngờ Lục Tam Phong lại dám làm vậy.

Cậu dám đánh tôi?

Lý Phượng tức giận mắng.

"Đánh chị thì làm sao? Tôi nói cho chị biết, một tháng sau nhất định sẽ trả đủ tiền cho chị, cái tát này là trừng trị cái miệng thối của chị, nếu chị không phục thì chúng ta dùng hành động nói chuyện!".

"Ông nó ơi, có người đánh tôi này!

Lý Phượng ôm mặt nói.

Người đàn ông của Lý Phượng từ trong đám người kia chui ra, thân hình cũng không cao lớn lắm, chỉ nhìn chăm chăm Lục Tam Phong, người ở tầng này có ai không biết nhà Lý Phượng cô ta làm chủ chứ, đàn ông bình thường ngay cả đánh rắm cũng không dám.

"Sao, muốn động thủ với tôi à?"

Lục Tam Phong vẻ mặt âm trầm nói:

"Được thôi, ngày mai tôi gọi đảm anh em của tôi tới, chúng ta thư giãn gân cốt một chút!"

Người đàn ông đó vừa nghe liền giật mình, vội vàng kéo Lý Phượng về nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!