Đầu To và Hàn Dương bị dọa cho sợ hãi chẳng dám nói chuyện, Đầu To còn đỡ, dù sao cũng từng xông vào trạm lương thực với Lục Tam Phong, còn Hàn Dương thì là lần đầu tiên.
Chó Điên tính tình vốn hống hách, đánh nhau là chuyện thường như cơm bữa, không quen biết người ta cũng tùy tiện đến tìm, Lục Tam Phong vẫn ra vẻ vênh váo, sợ là sắp đánh nhau.
"Ông chủ Lục, hay là chúng ta về đi, anh và người ta không đồng đạo, không biết người ta hung hãn cỡ nào đâu." Hàn Dương thuyết phục.
"Không sao, anh ta có hung cỡ nào gặp tôi cũng gọi là anh thôi!"
Người phụ nữ bước xuống và nói:
"Anh Chó Điên bảo các người đi lên".
Lục Tam Phong dẫn đầu bước lên lầu, trên lầu có một căn phòng riêng, trước cửa có khoảng năm sáu thanh niên trông rất côn đồ đang đứng đó, ánh mắt nhìn chăm chăm Lục Tam Phong chẳng mấy thiện cảm.
Bên trong có một bàn mạt chược, bốn người đang ngồi xúm xung quanh đó, người đàn ông tóc dài ngồi phía chính diện ra vẻ ương ngạnh, hỏi:
"Không phải vừa rồi nó có người tìm tôi sao?"
Lục Tam Phong tiến lên nói:
"Là tôi muốn tìm anh!"
Chó Điên ngẩng đầu lên nhìn Lục Tam Phong, dò xét một hồi rồi chế nhạo nói:
"Con mẹ nó muốn làm anh của tao sao?"
Ha ha ha ha!
"Bản thân tự chuốc khổ, lần đầu tiên thấy đấy."
"Hôm nay tâm trạng ông đây rất vui, cho mày hai lựa chọn, một là, quỳ xuống dập đầu, để mọi người cùng vui vẻ một chút, hai là, ông đây đánh cho mày một trận." Chó Điên thản nhiên nói.
"Tôi chọn cái thứ ba, trở thành anh của anh!"
Lục Tam Phong vừa nói chuyện lấy từ trong tập văn kiện ra chín mươi ngàn, trực tiếp ném xuống bàn.
"Con mẹ nó mày là đang bố thí ăn mày sao?" Chó Điên tức giận nhìn đống tiền trên bàn, chỉ tay vào mặt Lục Tam Phong mắng:
"Có tin tao đánh chết mày không hả?"
Đầu To và Hàn Dương đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, trên tay chảy đầy mồ hội, nếu như thật sự xảy ra chuyện, đối phương lại nhiều người như thế, anh căn bản không phải là đối thủ của họ.
Lục Tam Phong lấy trong túi ra ba trăm ngàn nữa, ném lên bàn.
Tổng cộng là ba trăm chín mươi ngàn, bằng tiền lương mấy năm của một người bình thường, mặc dù điều kiện của Chó Điên không tệ, nhưng nhiều tiền như thế, vẫn thu hút được sự chú ý của anh ta, chỉ là ở trước mặt đám đàn em của mình, anh ta không tiện mở miệng.
Thấy anh ta không nói gì, Lục Tam Phong lại lấy ra hai trăm mốt ngàn ném lên bàn:
"Cho anh chẵn số luôn!"
Chó Điên lúng túng đứng dậy, ôn nhu nhìn Lục Tam Phong, nói:
"Anh, xưng hô thế nào nhỉ? Là do tôi thất lễ, mong anh đừng chê trách!"
Chó Điền lặn lộn ngoài đời nhiều năm như thế, vô cùng hiểu rõ một đạo lý, không thể chọc giận người có tiền, mối quan hệ của những người có tiền này vô cùng rối rắm phức tạm, đi chào hỏi một tiếng thôi cũng có thể khiến anh ta xong đời.
Tuy anh ta chưa từng gặp Lục Tam Phong, nhưng từ lúc vung tay hào phóng như thế, đã chứng tỏ anh tuyệt đối không phải người bình thường.
"Gọi anh Phong được rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!