Chương 14: (Vô Đề)

Buổi tối, Giang Hiểu Nghi trở về nhà, nhìn thấy trên bàn đầy đồ ăn, cô sững sờ tại chỗ, Lục Tam Phong đi ra khỏi phòng bếp, cởi tạp dề xuống, nói: Mau ăn cơm đi!

"Anh đi làm về sớm vậy à?"

Giang Hiểu Nghi nhìn đồ ăn trên bàn hỏi:

"Anh lại đi vay tiền rồi?"

Lục Tam Phong vốn tưởng rằng cô sẽ vui vẻ, nhưng anh không ngờ việc đầu tiên lại hỏi có phải mình đi mượn tiền không:

"Tôi nói tôi lại nhặt được tiền, em có tin không?"

"Anh cho rằng tôi tin sao? Rốt cuộc anh đang làm gì ở bên ngoài thế?" Giang Hiểu Nghi lo lắng hỏi.

"Việc tôi đang làm chắc chắn là việc hợp pháp. Đừng lo lắng, hôm nay là ngày quan trọng. Nhất định phải ăn mừng." Lục Tam Phong bước tới, ôm Như Lan ngồi lên ghế, nói:

"Ăn đồ ngon, con có vui không?"

Vui a!

"Vậy thơm ba một cái!"

Như Lan không khách khí hỗn hai cái chụt chụt lên mặt anh, khắp gương mặt đều là vẻ đáng yêu.

Giang Hiểu Nghi ngồi một bên nhìn đồ ăn, trong lòng không nói ra tư vị gì, đúng là anh thay đổi tốt hơn, không còn đánh mắng mình nữa, nhưng bây giờ cô lại càng thêm lo lắng.

Lục Tam Phong dỗ dành Như Lan, thấy Giang Hiểu Nghi vẻ mặt buồn bực, nói: Em sao vậy?

"Lục Tam Phong, anh nói thật với tôi đi, anh đi bàn đánh bạc sao?" Giang Hiểu Nghi bình tĩnh hỏi:

"Anh thắng bao nhiêu ?"

Không có đánh!

Thấy cô không tin, Lục Tam Phong thở dài nói:

"Tôi đã thành lập một xưởng sản xuất đồ hộp nhỏ, ngày mai sẽ chính thức hoạt động, thời gian tới sẽ tốt hơn."

Anh có một nhà máy?

Lời này vào tại Giang Hiểu Nghi còn khó tin hơn cả việc lợn biết leo cây.

"Cứ sống như thế này đi, không được thì thôi, ngày kia tôi được phát tiền lương, trước trả nợ nhà đã, còn có tôi trả tiền cho Lý Phượng rồi."

Giang Hiểu Nghi ngồi xuống, nói:

"Tôi không yêu cầu xa với rằng anh sẽ chuyển biến tốt, chỉ hi vọng anh suy nghĩ cho hai mẹ con tôi một chút, tôi không có năng lực gì, làm hai công việc đã đủ mệt rồi."

Tôi biết.

Lục Tam Phong tiến lên nhìn cô, vươn tay ôm cô vào lòng, nhẹ giọng thì thầm:

"Cuộc sống sẽ tốt hơn, tôi thật sự xây dựng một nhà máy nhỏ. Giang Hiểu Nghi bị anh ôm vào lòng, cảm giác được sự rắn chắc và nóng bỏng của lồng ngực, sắc mặt đỏ bừng, loại cảm giác này trước đây chưa từng có. Như Lan trừng to mắt nhìn, kêu lên:"Ba xấu hổ, ôm mẹ!

"Giang Hiểu Nghi nghe vậy liền đỏ mặt như mông khỉ, giãy dụa muốn đẩy Lục Tam Phong ra, kêu lên:"Anh làm gì vậy, con đang nhìn kia.Nhìn thì sao?"

Lục Tam Phong buồn bực, lập tức nghĩ, bây giờ còn chưa cởi mở, có thể tùy tiện ôm, thậm chí anh anh em em.

Sau bữa tối, Lục Tam Phong nằm trên giường nghĩ đến ngày mai khai trương, trong lòng rất cao hứng, ngay cả lợi nhuận đầu tiên của công ty cũng nghĩ đến, kích động mãi đến tận nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!