Chương 9: Manh Mối

"Dậy mau Lưu Tích! Thằng điên này!" Lục Nhiên hét lên.

Nhưng khán đài thì xa, giấc ngủ thì tới không kiểm soát.

Lục Nhiên biết hành động lão đang làm là vô nghĩa.

Lưu Tích đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Nhưng… những mũi huyết tiễn trong không khí vẫn không hề biến mất, ngược lại, nó đã tăng lên con số mười lăm.

Cái vẹo… Lục Nhiên xoa mái tóc bạc phơ của mình.

dần hiểu ra vì sao lại như thế.

Trong những đêm giữa rừng, giấc ngủ của Lưu Tích bị rình mò bởi đủ lại thú dữ, Kim Bổng cũng không thể chống đỡ hoàn toàn.

Chính vì vậy, cơ thể hắn đã tự sinh ra một loại cảm giác để điều khiển những mũi huyết tiễn chống đỡ các mối nguy hiểm đến từ bên ngoài ngay cả trong giấc ngủ, đã vậy còn mạnh mẽ hơn bình thường.

Mười lăm mũi huyết tiễn đối đầu mười lăm mũi băng tiễn.

Thuần Huyết đối đầu Băng Huyết.

Phá!

Phá!

Phá!

Mỗi lần hiệu lệnh tấn công của Ngọc Hương được cất lên, mười lăm mũi băng tiễn lao vút đi trong không khí tới thẳng chỗ Lưu Tích.

Đồng thời với đó, những mũi Huyết Tiễn và cả Kim Bổng đều ra sức phòng thủ, chặn lại mọi đòn tấn công dù là nhỏ nhất.

Cứ như vậy thế trận giằng co.

Huyết tiễn của Lưu Tích khi ngủ chỉ có thể phòng thủ, hắn không thức để điều khiển cho chúng tấn công, ngược lại, băng tiễn làm từ Băng Huyết của Ngọc Hương lại thuần túy tấn công nhưng mãi mãi không thể chạm đến Lưu Tích dù chỉ là một chút.

Nàng cần phải chấm dứt trận đấu này sớm, Lưu Tích có thể lực tốt hơn nàng rất nhiều, càng lâu càng là bất lợi vì bản thân Ngọc Hương sẽ dần thấm mệt.

Tất cả những mũi băng tiễn trong không gian đột nhiên tan ra thành máu đỏ, quay về tay của Ngọc Hương.

Máu cứ dồn dần, hình một thanh đại kiếm to lớn bắt đầu hiện ra.

"Kích hoạt huyết mạch!" Nàng nói, ngay lập tức cả thanh huyết kiếm đóng băng, chuyển thành một thanh đại băng kiếm nặng nề đầy uy lực.

Được băng hóa nên thanh đại kiếm kia có thể dễ dàng đạt đến mức độ sắc nhọn và cứng cáp đến khó tin.

Nó dễ dàng đập xuyên qua những mũi Huyết Tiễn đang cố phòng thủ trước Lưu Tích.

Keng!

Nhưng, đột nhiên, Kim Bổng chắn trước đường kiếm chém.

Ngọc Hương nghiến chặt răng, dồn thêm lực vào tứ chi để ghì Kim Bổng xuống, nàng không tin mình không chế ngự được thứ vũ khí kì lạ này.

Từng chút một, Kim Bổng bị đẩy lùi, càng lúc Lưu Tích đang ngủ gật càng gần với lưỡi kiếm kia.

Keng!

Kim Bổng văng đi, lưỡi kiếm băng huyết cắm phập vào cơ thể Lưu Tích, sâu đến tận vai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!