Số tiền thưởng cho Lưu Tích mà Ngọc Gia phải trả là không nhỏ, gia tộc thì đang bị ảnh hưởng danh tiếng, kinh doanh đang đi xuống, có thể nói số tiền này là lớn với Ngọc Gia hiện tại.
Tên tộc trưởng đương nhiệm đang rất muốn ăn quỵt khoản thưởng ấy, nói rằng Lưu Tích đã phạm phải sai lầm gì đó khiến lũ Hắc Thử tràn ra ngoài.
"Ngài không thể làm như vậy, không trả khoản thưởng ấy sẽ chỉ là cái lợi trước mắt, về lâu về dài, đó là một hành động cực kì nguy hiểm."
Một vị bô lão đứng ra can.
"Tên Thuần Huyết kia vốn là kẻ thù của chúng ta, khiến danh tiếng chúng ta giảm mạnh. Không trả tiền, đó là điều dễ hiểu và hiển nhiên." Ngọc Am
- tộc trưởng đương nhiệm, kiên quyết nói.
Hắn đã ghét cay ghét đắng Lưu Tích, dĩ nhiên không muốn mất một xu một cắc nào.
"Danh tiếng chúng ta đang cực tệ, vốn dĩ Lưu Tích là kẻ gây ra điều đó. Nhưng, ngài không thể không trả tiền cho hắn, dư luận sẽ nướng chả chúng ta! Gây nguy hiểm, ăn chặn tiền, đó đâu phải điều mà một gia tộc lớn nên làm?" Vị bô lão kia tiếp tục nói.
Rõ ràng là có lý, lời vị bô lão này nói rõ ràng là điều đúng.
Đang bị mất niềm tin, bị coi thường và dính chuyện xấu, điều Ngọc Gia cần làm là trở thành một gia tộc được biết đến với nhiều điều tốt, từ đó, thay đổi trạng thái lúc này.
Nhưng vấn đề không ở bô lão, vấn đề ở tộc trưởng.
"Không là không! Kẻ nào đụng tới Ngọc Gia, kẻ đó đừng hòng sống yên. Tiền cho Lưu Tích, một xu cũng không trả!" Ngọc Am hét lên, dáng vẻ như không sợ bất kì ai.
Vị bô lão vừa khuyên can kia cũng không dám thở dài, lặng lẽ lui về sau.
Hắn hết lòng vì Ngọc Gia, Ngọc Gia lại không có một tộc trưởng đủ tốt để nhìn nhận những điều ấy.
Hắn đã mất niềm tin vào Ngọc Am – đúng như dự đoán của Ngọc Hương, từng người một sẽ khát khao một tộc trưởng mới.
"Khoan, ngài có thể nghĩ theo cách khác. Coi như là quà, nhưng lại là bẫy, vừa có thể giúp chúng ta tránh bị coi là vong ân bội nghĩa mà vừa có thể giết chết Lưu Tích, có thể gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn." Một vị bô lão khác bước ra.
Ý ngươi là gì?
Ngọc Am ngay lập tức hỏi lại, sát khí đầy người.
"Chúng ta có một phế tích đặt ở dưới giếng đá trong sân. Nơi đó không biết đã bao lâu rồi không có người tới. Khi xưa, đã nhiều lần Ngọc Gia cử người xuống đều bặt vô âm tín. Nếu Lưu Tích cũng như vậy, thế rõ ràng là một điều tốt." Vị bô lão kia cười cợt, nhắc lại chuyện xưa.
"Được, được lắm! Thứ dưới giếng được gọi là gì?" Ngọc Am cười vang đắc chí.
"Tương truyền, nó mang tên"Thiên Môn
", là một thứ đã tồn tại từ xưa." Vị bô lão kia đáp lại.
"Hay lắm, đem cái tên hùng dũng thế này ra chào mời Lưu Tích, chắc chắn hắn sẽ đi!" Ngọc Am nói.
Ngay lập tức, người đưa tin của Ngọc Gia thẳng tiến đến Tam Hợp Viện, tìm Lưu Tích đưa thư.
Dẫu cho thế giới này đã hiện đại, nhưng, Ngọc Gia không có quá nhiều thông tin về Lưu Tích nên điều duy nhất bọn hắn có thể làm là đưa thư.
Lưu Tích nhận thư, tên đưa thư ngay lập tức rời đi.
Từ trong giảng đường, Ngọc Hương đã nhìn thấy phong thư đặc biệt ấy.
Lớp giấy được in mờ một lớp hoa văn, ở viền thư dập nến son hình biểu tượng gia huy của Ngọc Gia.
Một khối tinh thể
- đại diện cho Băng Huyết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!