Chương 37: Đi Làm Thuê

Lão chủ nhiệm Lôi Huyết kia dĩ nhiên không tâm phục khẩu phục nhưng thứ lớn nhất hắn cảm thấy bây giờ là nỗi sợ.

Sợ Lục Nhiên, sợ lão già này và sức mạnh khó thể lý giải của lão.

Một cái lừ mắt như thế khinh bỉ, lão chủ nhiệm Lôi Huyết rời đi.

"Thôi, đi nhận việc cho sớm đi." Lục Nhiên quay lại và nói với hai người trẻ tuổi.

Minh Đa cúi đầu cảm ơn rối rít vì Lục Nhiên vừa cứu mình một mạng.

Lưu Tích chào lão, nhảy lên phi thuyền.

Gió thổi từ động cơ lại rít lên náo động mảnh rừng này, Lục Nhiên đứng nhìn hai tên nhóc kia đi càng lúc càng xa.

"Chúc may mắn, lũ quái đấy theo lời đồn… không hề đơn giản một chút nào." Lục Nhiên thở dài, nói.

Lão chỉ hi vọng đây là một lần không quá khó khăn với hai thằng nhóc này.

Phi thuyền tới Ngọc Gia.

Như bất cứ đâu, ở Huyết Giới cũng tồn tại một vài gia tộc lớn với tiềm lực kinh tế khủng khiếp và quyền lực không thể coi thường.

Gia tộc là một nơi hỗn loạn, kẻ nào cũng muốn trèo lên đỉnh cao nhất, giành lấy quyền lực lớn nhất, lắm lúc không thể coi nơi này là một gia đình.

Phi thuyền đáp xuống cổng Ngọc Gia, nhìn lên cánh cổng lớn bằng thép này, trông nó chẳng khác gì một pháo đài bất khả xâm phạm.

Hai camera ngoài cửa chĩa vào mặt Minh Đa và Lưu Tích, săm soi một lâu.

Tiếp đến, lại một máy bay tự hành nhỏ được phóng ra, bay vòng quanh và quét một lượt cả hai người bọn hắn và phi thuyền.

Sau khi hết thủ tục, bọn hắn mới được nghe tiếng mở cửa êm ru.

Đó là một vị quản gia râu đen, mặc trên mình một bộ đồ âu sang trọng.

Hắn cũng thuộc hạng có tuổi, đeo trên mắt là cặp kính gọng vàng, đôi đồng tử màu xanh trời nheo nheo nhìn phía trước.

Lão quản gia rung rung râu, hơi cúi người hành lễ theo phép lịch sự rồi bắt đầu hắng giọng nói:

"Chắc hai vị tới đây để thử việc. Xe cứu thương không cần gọi, bản tộc đã có chuẩn bị sẵn. Tiền không có bồi thường đâu nên nếu tới để tính lấy bồi thường thương tích, xin về cho..."

"Bọn tôi tới để nhận việc trấn áp quái thú." Minh Đa lên tiếng, cố gắng lịch sự hết có thể.

Theo kiểu nói của lão quản gia kia, lão ta khinh hai người bọn hắn ra mặt.

Gán ghép đủ thứ dù chưa tiếp xúc lần nào, đó là một kẻ bất lịch sự và vô duyên.

Minh Đa vốn cũng ngứa ngáy nên phải ngắt lời sớm, không để lão quản gia nói thêm lời nào.

"Nếu vậy, mời hai vị bắt đầu, không cần phải chậm trễ nữa." Lão quản gia nở một nụ cười lấy lệ, bắt đầu mở toang cửa mời Minh Đa và Lưu Tích vào.

Phi thuyền của Minh Đa và Lưu Tích tiến theo lão quản gia.

Nhưng đột nhiên, lão không đi trên mặt đất nữa mà dẫm lên chính những khối Băng Huyết của mình trong không trung để bước đi.

Mỗi bước lão đi là một lần khối Băng Huyết xuất hiện.

"Ta gọi đây là Hành Huyết Đẩu, bước trên máu, không chạm đất, không vướng bụi trần." Lão quản gia cười, giải thích lại.

Cứ tưởng tượng như lão đang đi trên mặt đất thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!