Chương 33: Thăng Chức

Hôm sau, ba người bọn hắn được đưa về một trụ sở quân đội.

Đây không phải trụ sở chính, chỉ vỏn vẹn là trụ sở của khu vực này, bao gồm cả Tam Hợp.

Phi thuyền chở bọn hắn khá lớn, bên trên còn có một số binh lính dính vết thương đặc biệt nên phải đưa về trụ sở để chữa trị lâu hơn, ngoài ra, Hương Anh Túc cũng đi cùng.

Vị đô đốc ấy lúc này chỉ còn mặc một bộ thường phục khá đơn giản, sau lưng vẫn in hình một đám mây mờ.

Hắn ngả người hết cỡ trên ghế vì cơ thể còn nhiều đau mỏi sau trận chiến ngày hôm qua.

Đôi mắt hồng của Hương Anh Túc đưa ra ngoài, nhìn trời nhìn đất một cách vô tư.

"À, ừm, đô đốc, ngài có thấy phiền không?" Lưu Tích đột nhiên xuất hiện.

Hắn rời khỏi chỗ để đi lên đây.

Không, cứ nói đi. Hương Anh Túc giật mình đáp lại.

Sau những sự kiện vừa rồi, hắn đã không còn ghét, thậm chí còn có thể nói là bắt đầu có thiện cảm với tên nhóc Thuần Huyết này.

"À, ngài có thể dạy tôi boxing được không?"

Lưu Tích mở lời.

Giống như học Long Trảo và Long Dực từ Huyết Cổ Long, việc biết thêm một môn võ thuật sẽ giúp ích hắn rất nhiều.

Đặc biệt, khi boxing kết hợp với Long Trảo, Lưu Tích tin rằng sẽ mạnh mẽ gấp bội phần.

Theo những gì hắn quan sát được trong trận chiến, boxing cực mạnh ở cận chiến, tất cả những kẻ có ý định tấn công Hương Anh Túc đều bị đấm chết trong nhục nhã, không hề chạm tay nổi một vạt áo của hắn.

Đấm đau, đòn dứt khoát, luồn lách thì nhịp nhàng như sóng, mắt lại luôn ánh lên sát khi đè chết đối phương.

Đây không phải môn võ thuật đầu tiên Lưu Tích thấy nhưng sẽ là môn võ thuật đầu tiên hắn học và chủ động học.

"Được thôi. Ha, bao nhiêu loại võ ngoài kia mà lại chọn học boxing, kể cũng lạ." Hương Anh Túc gật đầu rồi bật cười.

Ý hắn muốn nói đến là boxing là một môn võ bó buộc, thường chỉ được thi đấu trên sàn chứ không mấy khi lôi ra dùng lúc cận chiến.

Cảm giác co người, căng tay lên để tung từng cú đấm như đang tự bó buộc vậy.

Với Hương Anh Túc, boxing là…

"Vì tôi thấy boxing là môn võ của kẻ cô đơn… chỉ là cảm giác thôi, ngài đừng để bụng." Lưu Tích đột nhiên mở lời.

…môn võ của kẻ cô đơn.

Hương Anh Túc cười.

Tên nhóc này, chưa học nhưng đã có chung một cảm giác với hắn, chắc chắn là một loại thiên bẩm.

Không sai, khi đánh boxing, phải cảm giác như cả thế gian ngoài kia là kẻ thù, phải co cơ thể và nhìn nhận mọi thứ một cách sắc bén nhất có thể, mọi phương mọi hướng đều phải đề phòng.

Thực sự khi thu thế rất cô đơn, cảm giác như chỉ có mỗi mình tồn tại giữa trời giữa đất.

"Ta sẽ dạy đến nơi đến chốn, yên tâm. Sau buổi tổng kết, chúng ta có thể bắt đầu học." Hương Anh Túc nói ra.

Cảm ơn ngài! Lưu Tích cười.

Phi thuyền chỉ mất vài giờ để tới nơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!