Sau buổi tuyển binh ấy, đại khái thu được khoảng hai ngàn quân.
Hương Anh Túc có chút thất vọng vì số lượng này so với số học viên vẫn còn quá ít.
Nhưng hắn thầm cảm ơn giọng nói bí ẩn qua loa kia, nếu không, sợ rằng số tân binh còn chưa chạm đến mốc một ngàn.
Việc huấn luyện võ quân đội cho những tân binh này không còn kịp nữa.
Còn một ngày trước khi Thạch Giới đổ bộ thành công.
Trong khoảng thời gian này, điều duy nhất Hương Anh Túc phải làm là ổn định tinh thần của tân binh.
Hắn cần nề nếp, đồng phục, cách chào tử tế và chí ít nói qua một chút kế hoạch cho quân đội.
Hơn nữa, còn phải mở rộng doanh trại, chuẩn bị một đội tiên phong để đột phá.
Chắc chắn Lưu Tích là lựa chọn đầu tiên Hương Anh Túc nghĩ đến cho đội tiên phong.
Dù là Thuần Huyết nhưng năng lực chiến đấu của tiểu tử này được đánh giá khá cao trong mắt hắn.
Tiếp đến là nữ học viên đeo bịt mắt, danh tiếng của người sở hữu Không Gian Chi Huyết bay xa và chắc chắn sẽ được trọng dụng.
"Này, Lưu Tích, đi dựng trại!"
Lưu Tích gật đầu, nhanh nhẹn đi làm mà không có lấy một lời than thở
"Ta không cần một cái gật đầu! Xưng hô thế nào!" Hương Anh Túc hét lên.
Rõ! Thưa Đô Đốc! Lưu Tích ngay lập tức sửa lại.
Ngày hôm nay là một ngày dài đối với hắn.
Liên tục bị sai việc, liên tục bị mắng bởi Hương Anh Túc và còn phải chịu đựng những ánh mắt thiếu thiện cảm từ những Dị Huyết xung quanh.
Lưu Tích cũng hiểu đây là một kiểu trả thù của kẻ có quyền, hắn làm bẽ mặt Đô Đốc trước toàn bộ tân binh khi dám đỡ cú đấm đấy.
Nhưng mấy việc dọn dẹp hay dựng lều cũng không phải thứ gì quá cực nhọc, hắn có thể làm được.
Nhưng hắn đâu có hiểu rằng Hương Anh Túc không muốn hắn phởn phơ như thế.
Khi tra tấn bất kì ai, thứ kẻ ra tay muốn là nhìn bộ mặt khổ sở chứ không phải kiểu biểu cảm:
"mặc kệ đời khắc nghiệt, ta vẫn vui".
Lưu Tích đang như thế, cho đến khi nào mặt hắn còn phởn, Hương Anh Túc sẽ tiếp tục sai việc.
Việc kéo dài mãi đến tối, lúc mặt trời hạ xuống, không hiểu vì sao việc đã hết.
Đáng nhẽ phải tới đêm mới xong việc.
Thế rồi, Hương Anh Túc nhận ra Lưu Tích đã làm việc với một năng suất kinh khủng, nhanh đến nỗi gánh cả tập thể lên một tốc độ khác.
Mọi người được nghỉ sớm, vị đô đốc kia thì vẫn ở lại.
Hương Anh Túc cầm bảng giao việc trên tay, có một chút ân hận.
Lưu Tích lúc này mới từ xa tiến lại, trên mặt vẫn vô cùng hăng hái.
"Có lẽ ta đã quá đáng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!