Một lúc lục đục nữa, Hương Anh Túc bắt đầu lên tiếng:
"Các vị, Thạch Giới đã bắt đầu tiến vào tầng khí quyển của chúng ta.
Theo thông tin từ vệ tinh, lần đổ bộ này quân địch không đông nhưng lại nhắm vào nơi hẻo lánh gần Tam Hợp Viện của chúng ta.
Bọn chúng là quân tiên phong, lực chiến rất mạnh, khả năng càn quét cũng kinh khủng.
Nhưng nếu chúng ta diệt được quân tiên phong, những đoàn sau ắt sẽ có e ngại mà không dám xuống thậm chí là rút lui.
Và kể cả có xuống, bọn chúng cũng sẽ bị bộ binh đang trên đường tới đây xử gọn!
Tóm lược lại, nhiệm vụ của chúng ta là ngăn quân tiên phong tiến sâu vào lãnh thổ Huyết Giới, câu giờ cho đến khi bộ binh hoàng gia tới.
Nhưng tất nhiên thứ chúng ta nhắm đến không phải như vậy.
Chúng ta sẽ đập lũ xâm lược thành vụn cám!
Vì các vị vẫn là học viên, xét theo luật, việc xung quân là tự nguyện nên ta không thể bắt các vị.
Nhưng với tư cách là đô đốc vùng Tam Hợp, hiện tại quân đội dưới trướng ta còn quá ít, thực sự mong các vị hãy gia nhập vào trận chiến này.
Lời cũng đã nhiều, ai muốn xung quân nhập ngũ, mời bước lên bàn đăng kí chỗ này."
Hương Anh Túc thực rất khác so với những kẻ già đầu Lưu Tích từng gặp.
Hắn ta nghiêm túc, ăn nói cũng xưng hô kiểu khác, giọng tuy nhỏ nhưng toát lên sự đanh thép và hừng hực ý chí chiến đấu.
Là một đô đốc của quân đội, Hương Anh Túc có cái nếp nhà binh.
Ngay lập tức, Lưu Tích bước lên đăng kí.
Đầu tiên trong giữa đám đông này.
Hình ảnh tên Thuần Huyết lướt qua những Dị Huyết đáng tự hào khác để trở thành người đầu tiên xung quân của Tam Hợp Viện thực sự chấn động.
"Khục, đi trước chết trước, cũng đáng kiếp thấp hèn như ngươi rồi." Một tiếng nói vang lên bên cạnh Lưu Tích, nó phát ra từ hàng của những Dị Huyết đang đứng dưới kia.
Ngay lập tức, máu Lưu Tích có thay đổi.
Một khối được đẩy ra ngoài cơ thể, nhanh chóng chạy lên tay phải của hắn.
Một cái long trảo thành hình, lao đi như đạn, tóm thẳng lấy hộp sọ tên vừa nói những lời ấy.
Ngươi nói cái gì? Lưu Tích vẫn nắm đầu tên kia, nhấc lên từ từ.
So với đỡ lực đạn đá, cơ thể tên Dị Huyết này còn nhẹ hơn.
"Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi vừa phỉ nhổ vào công sức bảo vệ bờ cõi của cha ông sao?"
"Ngươi muốn chết trên chiến trường hay chết trên tay ta?"
Lưu Tích dồn thêm một chút lực, hai mắt đỏ như máu của hắn mở tròn, nhìn chòng chọc vào kẻ vừa tỏ ra khinh thường việc ra trận.
Chưa bao giờ hắn nghĩ rằng bản thân có thể phẫn nộ đến như vậy trước một lời móc khóe.
Lưu Tích khá chắc là do cảm xúc của Huyết Cổ Long đã tác động đến hắn, khiến hắn phản ứng mạnh hơn với các sự kiện thế này.
"Dừng lại, trước mặt của ta, không được phép xảy ra náo loạn!" Ngay lập tức đằng sau lưng Lưu Tích vang lên một giọng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!