"Lục trưởng khoa, ngươi giở trò gì với tên đồ đệ kia vậy?" Trưởng khoa Cuồng Huyết đứng lên nói.
Hắn khi nãy bị Lục Nhiên nghi ngờ nên ngay lúc này tận dụng cơ hội để phản công.
"Phải nói là tạo hóa đã giở trò gì với các ngươi chứ?" Lục Nhiên nhếch mép cười, mở to đôi mắt đỏ Thuần Huyết của mình.
Lão bước từng bước một về phía trước, một vẻ tự tin không giấu nổi hiện ra trên mặt.
"Tạo hóa đã làm gì các ngươi?"
"Tự hỏi đi, lũ đánh mất cội nguồn?"
Trưởng khoa Cuồng Huyết cũng không còn dám hung hăng như trước nữa.
Hắn cảm nhận được cái nguy hiểm đang tới, hắn cảm nhận được rằng nếu như lúc này có gì xốc nổi, Lục Nhiên sẽ ngay lập tức lao đến và làm thịt hắn.
Thân cùng là ngang hàng trưởng khoa nhưng Lục Nhiên đến từ thế hệ cũ, sớm hơn những trưởng khoa khác rất nhiều, luận tuổi tác, luận thực lực hay luận vai vế, lão đều là nhất nhì cái học viện này.
Tất cả quyết định sẽ lại đặt quan tâm lên đầu trường kia.
Lưu Tích đang áp đảo, thực nói là vậy, nhưng Hải Cương vẫn chưa có gì tỏ ra là lép vế.
Kinh nghiệm chiến đấu cuả Hải Cương rất nhiều, hắn biết rằng thứ gì cũng có thể khắc chế, hiện tại, ưu tiên khi đối đầu với một con dơi bay qua bay lại như Lưu Tích là tiếp tục chống đỡ chờ sơ hở.
Hơn nữa, hắn vẫn chưa kích hoạt Cuồng Huyết đến tối đa.
Xoạc!!!
Một đường chém từ đôi cánh sắc như dao của Lưu Tích xả xuống, nhưng, lần này có gì đó khác.
Một cú giật mạnh của Hải Cương được tung ra khi nắm được cánh của Lưu Tích.
Rạt!!!
Cánh bị xé xuống, máu vung vãi khắp nơi, Lưu Tích cũng theo đó mà lao đầu thẳng xuống.
Chỗ máu vung ra kia được hắn điều khiển để hóa hình thành một cây gậy máu nữa.
Một tay Kim Bổng, một tay Huyết Bổng, Lưu Tích mặt lạnh lao về phía trước.
Keng!
Hải Cương rút thanh kiếm sau lưng ra, chém thẳng về phía trước, song song va chạm với hai cây gậy của Lưu Tích.
Tiếng nổ của kim loại vang lên khắp đấu trường, tay của hai tên điên này đều tê rần lên vì chấn động vũ khí truyền đến.
Một lần nữa, lần này là do Hải Cương chủ động tấn công.
Hắn bật người lên, vung một đường kiếm thẳng về phía trước, đè Lưu Tích xuống một nhịp.
Sức mạnh của Cuồng Huyết trong hắn đã chạm đến cực điểm, lúc này, thể lực hắn đang tăng mạnh!
Graaaaaaa!!!! Hải Cương hét lên, vung kiếm như vũ bão.
Lưu Tích dần mất đi lợi thế ban đầu, dù là ở trạng thái Hấp Huyết Quỷ, hắn vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được sức mạnh của bản năng này.
Hải Cương thì sung mãn, sức vung kiếm mạnh vô cùng mạnh, dù là mỗi tay một gậy cũng không thể dễ dàng chống đỡ.
Xạc!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!