Tiếng đập cửa thình thịch khiến Đàm Phi thức giấc.
Nó vội vàng đi ra ngoài động phủ, ánh sáng ban mai tràn vào sơn động sau khi cánh cửa đá nặng nề mở ra. Nó nheo mắt một hồi mới nhìn rõ quang cảnh bên ngoài.
Trước cửa động là nữ tử da trắng còn lại cuối cùng trên thuyền tối qua, giờ đây nàng đang xúng xính bộ y phục mới toanh của Tử Huyền Môn. Không biết có phải do ánh sáng ban mai làm cho đôi mắt nó nhìn vật gì cũng trở nên lung linh hay không mà nữ tử trước mặt nó lại kiều diễm như Ngọc Nữ giáng trần vậy.
Nó thoáng đỏ mặt ấp úng:
- Sư tỷ... gọi cửa sớm vậy!?
Nữ tử nhoẻn miệng cười phô hàm răng trắng như ngọc:
- Tên đầu đất này… ngươi không nhớ là giờ Thìn phải trình diện trên Thủ Tĩnh Đường nghe Ngô sư thúc phổ biến a!?
- Còn sớm mà…!
- Đàm Phi uể oải.
Nữ tử bĩu môi:
- Đừng có nhây… quãng đường từ đây đến đó khá xa, hôm nay đừng mong có tiền bối nào đến đưa chúng ta đi, là quốc bộ đó. Vừa hay sơn động của ta cũng gần đây nên qua rủ sư đệ đi cùng cho vui.
Đàm Phi giật mình chợt nghĩ ra, đi bộ từ Thủy Giao Sơn sang Tàng Quân Phong kể ra cũng xa thật, rủi có đến muộn không chừng lại bị tống cổ khỏi tông môn chứ chẳng chơi. Nó quýnh lên:
- Vậy sư tỷ đi trước kẻo muộn, ta còn vệ sinh cá nhân một chút mới đi được.
- Không sao, ta đợi được… à quên... ta họ Cẩm tên Tú Tú, đệ là Đàm Phi?
Đàm Phi thoáng giật mình, bà chằn này tình báo thông linh dữ. Nó trả lời:
- Không sai, đệ tên Đàm Phi… Cẩm sư tỷ đợi chút nhé!
Nói rồi nó ba chân bốn cẳng chạy vào trong rửa mặt qua loa, vận bộ đồng phục Tử Huyền lên người. Xong xuôi mọi thứ, Đàm Phi đi ra khỏi sơn động nhập bọn cùng Cẩm Tú Tú.
- Ai nha...! Đàm công tử mới hôm qua lam lũ, hôm nay bỗng thành soái ca đó nha hihi…
Tú Tú giơ ngón tay cái về phía Đàm Phi ra vẻ ái mộ lắm. Đàm Phi gãi gãi đầu cười trừ, nó không nghĩ đó là lời nói thật. Hai người sánh bước trên sơn đạo thẳng tiến Tàng Quân Phong.
Quãng đường khá xa, địa hình lại gập ghềnh nên hai người đi một đoạn thì dừng chân nghỉ mệt trong một rừng trúc xanh biếc. Tú Tú ngồi trên một phiến đá, vân vê một nhành lá trúc xanh mướt mở lời:
- Đàm sư đệ, ta thấy vết sẹo trên mặt đệ có vẻ còn rất mới, là do đánh lộn?
Đàm Phi lắc đầu:
- Dã thú tấn công.
Tú Tú phấn khích:
- Là như thế nào? Kể ta nghe đi!
- Để lúc khác được không!? Đi tiếp thôi kẻo muộn.
Bị Đàm Phi từ chối khiến Cẩm Tú Tú tiu nghỉu, nàng ta dậm chân vẻ không vui rồi đứng dậy chuẩn bị lên đường.
Lúc này cũng có hai gã đệ tử đi tới rừng trúc, đi đầu là gã béo trắng ở sơn động số 1, theo sau gã là một tiểu tử mũi tẹt. Thoáng thấy bóng dáng Bàn Tử, vẻ mặt Cẩm Tú Tú trở nên phức tạp, bàn tay nàng bỗng tóm chặt vào tay Đàm Phi kéo vội đi. Đàm Phi còn chưa kịp hiểu chuyện gì bỗng tên béo quát to:
- Tú Tú muội, dừng lại đã…!
Cẩm Tú Tú quay lại có chút hoảng hốt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!