Năm viên đá bắt đầu phát sáng chói mắt rất lâu, toàn thể đại điện im ắng, mọi ánh mắt tập trung về Nghiệp Cảnh Đài, phải chăng lại có thêm một 'Thiên Căn' nữa?
Ngọc Ngũ Sắc bạo phát quang mang... ba viên viên tắt ngúm, mặt bích chỉ còn lại viên đá màu Lam le lói và viên Đỏ sáng rực rỡ.
Đàm Phi đứng trong màn sáng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì viên cầu Thủy Tinh trong tay nó ấm lên, một ngọn lửa nhỏ lung linh bỗng đản sinh trong viên cầu. Đại điện Ồ lên những tiếng kinh ngạc, đâu đó còn có tiếng thở dài tiếc nuối.
Giọng tên đệ tử thông báo lại vang lên:
- Ngụy Linh Căn... Phế!
Đàm Phi nghe câu Phế mà cơ thể như rơi xuống hố băng, tia hy vọng đang le lói trong tâm khảm phút chốc tắt ngấm, nó lầm lũi bước khỏi Nghiệp Cảnh Đài.
Bỗng một tiếng nói trầm ấm trấn át toàn bộ đại điện vang lên:
- Khoan đã... không Phế, thông qua!
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về nơi phát ra tiếng nói. Vương Tâm Hạc đã đứng dậy tay chỉ về phía Đàm Phi đang đứng chết lặng trước Nghiệp Cảnh Đài:
- Chư vị nhìn xem, Nhiên Hồn Đăng trên tay tiểu tử này đã được kích phát, điều đó chứng tỏ Tổ Tiên khai phái đã thừa nhận hắn là một phần của Tử Huyền Môn, lưu lại người này cho Vương mỗ!
Lời của chưởng môn đã định, ai dám không tuân theo. Đại điện nổ ra một hồi lao xao tranh luận.
Một tên môn nhân đi tới dẫn Đàm Phi nhập bọn với nhóm Tam Linh Căn, đám này đều nhìn Đàm Phi với ánh mắt phức tạp và cố gắng đứng tránh thật xa nó. Đàm Phi lúc này đâu có quan tâm đến mấy chi tiết đó, toàn thân nó nâng nâng cực kỳ phấn khích, có điều nếu được đứng chung với ba tên kia thì vui hơn.
Tuy nhiên, nó hiểu được nó là ai, không nên quá phận như vậy.
Đại Lễ tiếp tục diễn ra, sau đó còn xuất hiện thêm vài tiểu tử có Dị Linh Căn, nhất là một tên trắng trẻo phong thái ẻo lả mang trong mình Lôi Linh Căn khiến toàn trường thêm một phen hỗn loạn.
Phải đến lúc chiều tà Đại Lễ mới kết thúc.
Đám trẻ không có linh căn hoặc ngụy linh căn tỏ ra mệt mỏi, ủ rũ, chúng được đưa trở lại khách quán. Những tiểu tử được thông qua thì vui vẻ phấn khởi, ánh mắt hân hoan bừng bừng anh khí.
Cho đến khi những nhân vật không cần thiết rời khỏi đại điện, Vương Tâm Hạc mới từ tốn đứng dậy cất lời:
- Nguyễn Trưởng Lão!
- Có!
Một vị trưởng lão gầy gò gần như da bọc xương đứng dậy ôm quyền.
Vương Chưởng Môn nói như ra lệnh:
- Ngày mai, lão đệ tổ chức môn hạ đưa những tiểu tử không được thông qua lập tức ly khai khỏi địa giới Tử Huyền Môn, trả về địa phương. Điểm công trạng 5000, tùy việc mà phân phó.
- Vâng thưa chưởng môn sư huynh!
- Nguyễn Trưởng Lão vui vẻ.
Vương Tâm Hạc lại quay sang đám đệ tử tinh anh mới nhập môn:
- Theo như thông lệ, những môn nhân có thiên phú đều được coi là Hạch Tâm đệ tử của bản môn. Tất cả sẽ bái sư trong ngày mai.
Trần Hoài Ngọc ta đích thân thu nạp làm đệ tử chân truyền, Phạm Nhã Kỳ do được một vị cố nhân của bản phái tiến cử, lại có quan hệ sâu xa với Phương Anh sư muội nên tất nhiên sẽ là đệ tử của Phương Anh!
Phương Anh Trưởng Lão nhoẻn nụ cười rất duyên:
- Đa tạ chưởng môn sư huynh!
Nàng bước tới kéo Phạm Nhã Kỳ về phía mình với ánh mắt đầy trìu mến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!