Bốn người đi hết con đường đất đến một bãi loạn thạch với rất nhiều phiến đá lớn nhỏ rải rác, những khối đá mô tả các loài phi cầm tẩu thú được đục đẽo một cách sơ sài. Nơi trung tâm là một tòa Thạch Tháp nhỏ thiết kế theo dạng mái vòm cao chừng năm trượng.
Hai tên hộ vệ dừng bước tại bãi đá, Y Ban ra hiệu cho Đàm đi theo mình và giải thích:
- Đây là Thánh Địa của bộ tộc, chỉ có Chủ Tế, Thánh Nữ, Tộc Trưởng và một số nhân vật có thân thế đặc biệt mới được ra vào.
Đàm Phi thoáng động tâm, thì ra gã cũng được xếp vào dạng nhân vật có thân thế ở đây. Gã thả thần thức dò xét Thạch Tháp nhưng không có kết quả, các tia thần thức phóng ra đều bị dội ngược trở lại. Y Ban đi đến trước ngưỡng cửa thì dừng bước thông báo vào trong:
- Lão Sư… khách đã tới!
Bên trong có tiếng nói già nua yếu ớt vọng ra:
- Tốt lắm, cho hắn vào!
Y Ban đảo mắt với Đàm rồi cả hai cùng bước qua cửa tiến nhập vào bên trong.
Không gian trong Thạch Tháp khá rộng rãi, đèn đuốc sáng trưng soi tỏ mọi ngóc ngách. Mặt sàn lít nhít đồ hình, ký tự ngoằn nghèo và hình vẽ muông thú được khắc sâu vào đá, với nhãn quan của gã thì đây hẳn là Tế Đàn của bộ tộc Cơ Tư.
Một lão già gầy gò nhăn nheo ngồi xếp bằng trên bệ đá nhìn Đàm với ánh mắt hiền từ, đầu lão đội chiếc mũ được kết bằng vô số chiếc lông vũ sặc sỡ trông rất buồn cười, tu vi người này chỉ ở cấp Thượng Linh Sư, đời này kiếp này không thể tiến cảnh thêm được nữa rồi.
Đứng cạnh lão già là một trung niên mắt ốc nhồi râu xồm, hắn khoác chiếc áo da hổ khiến hình tượng càng trở nên dữ tợn, người này không phải tu tiên giả mà chỉ là một phàm nhân. Y Ban hướng từng người giới thiệu với Đàm Phi:
- Vị ngồi trên thạch đôn là Chủ Tế bổn tộc, cũng là ân sư của thiếp thân. Người còn lại chính là tộc trưởng đương nhiệm, tên là Thào A Báo.
Đàm Phi hướng hai người ôm quyền thủ lễ rất chân thành.
Thào A Báo đưa tay lên trước ngực hơi cúi mình chào đáp lễ, đây là một hành động thể hiện sự tôn trọng rất lớn của thổ dân sống trên đại lục này. Chủ Tế lại ở một đẳng cấp khác, lão gật đầu mỉm cười với Đàm rồi nói thứ ngôn ngữ Già Thiên hết sức thành thạo:
- Xin hỏi tiểu hữu tên gì?
Từ đâu đến đây?
- Tại hạ thực sự không nhớ được thứ gì từ khi tỉnh dậy, cũng không có khái niệm gì về tên tuổi thân thế của mình, mong Đại Nhân soi xét!
Chủ Tế vẫn tỏ ra hết sức hiền từ:
- Không sao, có lẽ do tiểu hữu giao chiến với địch nhân rồi bị đánh cho trọng thương và mất đi ký ức, cái này từ từ rồi sẽ nhớ lại. Hai địa danh là Già Thiên Đại Lục và Loạn Hải Vực có ấn tượng gì với tiểu hữu không? Vì trang phục lúc đến đây là lối ăn mặc của nhân sinh Già Thiên.
Đàm Phi nhăn trán làm như cố lục tìm trong trí nhớ rồi mờ mịt lắc đầu.
Chủ Tế cũng không lấy làm bất ngờ, lão tiếp tục:
- Vậy tiểu hữu có dự tính cho thời gian trước mắt? Nếu chưa có, chi bằng hãy ở lại đây làm Khách Khanh cho bộ tộc chúng ta, khi nào hồi phục trí nhớ thì tùy ý, chúng ta không có ngăn cản.
Đàm Phi đã nhìn thấy được âm mưu lôi kéo nhằm tăng thực lực của bọn họ. Văn hóa tu tiên tại Cô Thiên khác với Già Thiên, trong các bộ lạc của phàm nhân luôn có một vài vị Chủ Tế hoặc Tư Tế là lãnh tụ tinh thần, những người này hầu hết đều là tu tiên giả, vì vậy mà tu tiên giả vẫn trực tiếp tham gia vào tranh đấu của phàm nhân, tất nhiên là chỉ ở mức độ vừa phải.
Những Đại Bộ Lạc hùng mạnh trên đại lục này khi tranh chấp với nhau thì không để người phàm giao chiến mà trực tiếp tu tiên chém giết nhau, phàm nhân trong tộc được họ bảo tồn để duy trì giống nòi và là nguồn cung cấp tu tiên giả cho tương lai.
Gã mới bước chân đến đại lục xa lạ này, còn rất nhiều thứ phải tìm hiểu và thích nghi, hiện tại không phải lúc chạy loạn lên, ở lại phục vụ cho bộ tộc đã có ân cứu mạng mình là lựa chọn tốt nhất, gã ra vẻ trần trừ giây lát rồi đồng ý:
- Tại hạ giờ đã mất trí, còn biết đi đâu về đâu.
Vậy mong chư vị thành toàn cho một khẩu tại bộ tộc thôi!
Chủ Tế tỏ ra mừng rỡ, lão cười tít mắt rồi quay sang A Báo tộc trưởng thì thầm mấy câu thổ ngữ. Tên tộc trưởng không giấu được cảm xúc, gã cười lớn hào sảng đi đến cạnh Đàm Phi vỗ vỗ vai gã với ánh mắt tràn đầy sự cảm kích và cuồng nhiệt.
Chủ Tế hướng tới Đàm Phi dò hỏi:
- Đạo hữu đã không nhớ nổi tên mình, vậy cũng nên nghĩ ra một cái tên để bổn tộc còn tiện xưng hô!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!