Chương 18: Miêu Tỷ Tỷ

Trước mặt Đàm Phi là một bàn gỗ dài, trên bàn đặt la liệt những khối khoáng thạch và các bộ phận trên cơ thể yêu thú, đây là bài kiểm tra của Nguyễn Lương dành cho gã.

Cách bàn gỗ một khoảng, Lão Râu Ngô ngồi vắt vẻo trên một chiếc ghế tựa, đôi mắt lim dim hưởng thụ bình Linh Tửu, tay lão còn gõ nhịp lên tay vịn rất là sảng khoái.

Trên đầu vai của lão chễm chệ một con Hắc Miêu to dị thường, đôi tròng mắt của nó màu đỏ ngọc như mắt rắn, khoảng lông từ đầu cho đến đuôi có màu đỏ uốn éo tựa như Hỏa Xà, đây là Linh Thú Ngọc Xà Miêu, thú nuôi của họ Nguyễn.

Đàm Phi đi quanh bàn một vòng, chỉ từng món đồ trên đó:

- Kim Bối Thạch, nguyên liệu phụ trợ tăng tính kết dính.

- Mặc Vân Thạch, Phù hợp chế tạo ám khí.

- Xích Tinh Đồng…

- Kim Cương Thiết, cứng rắn vô cùng, chủ tài pháp khí phòng ngự.

- Mai của Lục Giao Quy, trực tiếp chế pháp khí phòng ngự.

- ...

Nguyễn Lương gật gù:

- Hảo, kiến thức cơ bản kể ra cũng không tệ, tuy nhiên để phụ việc cho ta còn phải học hỏi nhiều. Từ hôm nay ta sẽ bế quan chế luyện Pháp Khí theo đơn đặt hàng của mấy vị bằng hữu, tiểu tử nhà ngươi tốt nhất là tá túc lại chỗ này đỡ mất công đi lại, mỗi tháng mười Tinh Thạch kèm theo một số đãi ngộ khác.

Thế nào?

Đàm Phi triệt để bị cái gọi là Đả Thiết Sư hấp dẫn rồi, gã dạ ran:

- Đệ tử nguyện hết sức phụ tá Nguyễn sư bá!

Nguyễn Lương không nói gì, lão chỉ cười hắc hắc. Quả thật từ khi gặp tên Tiểu Thần Tài này lão thấy rất vừa mắt. Chỉ riêng vụ bắt sống Bích Hỏa Thiềm và đám trứng chưa nở đã khiến lão thu về kha khá, lại vụ Lôi Đài nữa chứ… chậc chậc.

Lão đứng dậy vươn vai ngáp ngáp rất vô ý tứ:

- Được rồi, ta còn phải chuẩn bị thiết kế bản vẽ, ba ngày sau sẽ bắt đầu. Đây là một số kiến thức cơ bản về quy trình chế luyện một món Pháp Khí, ngươi hảo hảo mà nghiên cứu, đừng để bản nhân phải thất vọng.

Nói rồi lão ném cho Đàm Phi một quyển sách bìa da cũ không thể cũ hơn.

Lão nói thêm:

-Tất cả sơn động đều được thiết lập cấm chế cao minh, đừng tò mò động vào bất cứ thứ gì nếu chưa được ta cho phép, cần gì cứ nói với Tiểu Ngọc, nó hiểu tiếng người đấy.

- Đệ tử biết chừng mực. – Đàm vâng dạ.

- Còn việc nữa, có ít sách vở trong thư phòng, nếu cần tham khảo thêm thì ngươi cứ đến đó mà đọc.

Lão lại nói với con Hắc Miêu:

- Tiểu Ngọc! Dẫn hắn đến phòng nghỉ.

Hắc Miêu Ngao lên một tiếng rồi nhảy xuống đất lon ton chạy về phía trong động phủ, nó còn ngoái cổ lại nhìn Đàm Phi, cái đuôi cong lên như ám chỉ

"Đi theo Miêu Đại Gia ta".

Đàm Phi trong đầu chợt nhớ đến nữ tử cương liệt Lâm Tiểu Ngọc, nếu biết được mình trùng tên với con Linh Thú này chắc nàng phải ói ra máu. Gã không trần trừ, bước theo Hắc Miêu đi vào trong.

Một người một mèo nối đuôi nhau đi trong thông đạo khá dài, Đàm Phi thấy có mấy phòng nhỏ nhưng đều có màn sáng cấm chế ẩn hiện, duy có phòng Linh Thú thì để trống, Hắc Miêu đi qua cửa phòng Linh Thú thì dẹo người cọ vào cột đá cạnh cửa, đây tựa như một thói quen của nó.

Cuối thông đạo là một khoảng sơn động lớn, vòm động lộ thiên nhìn được cả một khoảng trời. Nếu tinh ý sẽ thấy một vài cây tinh kỳ nhỏ cắm trên những mỏm đá lẫn với đám dây leo, hóa ra tất cả đều có pháp trận cấm cố, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!