Chương 16: Minh Đạo Nguyên Bảo

Đàm Phi được một tên môn nhân thay ca, trước khi rời đi gã còn thấy ánh mắt tò mò của tên này khi nhìn mình. Chuyện va chạm với Ẻo Lả mấy ngày trước khiến tâm trạng gã rối bời, Nguyễn Lương xuất hiện không đúng lúc lại cuốn gã vào một tràng thị phi không đáng có.

Thời điểm này không phải lúc thích hợp để gây chú ý với môn nhân Tử Huyền, cơ sự đã đến nước này, muốn rút êm không phải chuyện gã làm được. Gã đứng trước ban công tầng bảy, mắt nhìn về ngọn núi xa xa thở dài.

Có tiếng bước chân đằng sau và một giọng nói trong trẻo như chuông ngọc:

- Ngươi là Đàm Phi?

Gã quay đầu lại.

Bối rối, sững sờ, hoảng hốt… Là mị thuật?

Trước mắt gã là thiếu nữ xinh đẹp đứng một chỗ cùng Thành Tú hôm trước. Giờ đây, nàng không còn vẻ lạnh lùng khinh bạc như lúc mới gặp, thay vào đó là nét kiêu sa vô bỉ, ánh mắt trong trẻo đến thánh thiện, thần thái toát lên vẻ thanh cao quý phái.

Sau giây phút ngỡ ngàng, gã lấy lại sự bình tĩnh:

- Đúng vậy! Sư tỷ là…?

Lạnh lùng thiếu nữ bước tới bên lan can ngó ra ngoài, không trực tiếp trả lời câu hỏi của gã:

- Ái Muội kể về ngươi rất nhiều, con bé thần tượng ngươi lắm đó.

Đàm Phi lờ mờ hình dung Ái Muội trong miệng ngọc của nàng là ai, gã hỏi:

- Phải chăng sư tỷ đang nhắc đến Nhã Kỳ?

- Không sai.

- Thiếu nữ đáp lời.

Đàm phi trầm lặng, nhắm mắt hình dung lại hình ảnh cô bé xinh xắn dễ thương hơn bốn năm trước. Những kỷ niệm ùa về, gã mỉm cười đầy ý vị.

Lạnh lùng thiếu nữ nói:

- Còn một điều ta muốn nhắc nhở ngươi.

- Mời sư tỷ!

- Gã đáp lời.

Thiếu nữ trở nên nghiêm nghị:

- Tên ẻo lả Dương Tiểu Thiên là hạch tâm đệ tử cùng lứa với các người, hắn rất mạnh, đám đệ tử hạch tâm đấu với hắn đều phải ăn không ít đau khổ. Vậy nên khi đối chiến, ngươi cần hết sức cẩn thận.

Đàm Phi tự tiếu phi tiếu:

- Hê Hê… hệt như đại tỷ dặn dò tiểu đệ, cảm ơn sư tỷ, ta tự có chừng mực.

- Ngươi mà xứng… Bất quá, vì mối quan hệ với Nhã Kỳ muội nên ta nhắc nhở chút thôi.

Lại có người đi đến phía này, tiếng nói nam tử cất lên:

- Lan Ngọc muội! Thì ra muội muội ở đây, làm ta tìm muốn chết.

Thành Tú với vẻ anh tuấn từ phía sau tiêu sái đi đến, ánh mắt si mê nhìn Lạnh Lùng thiếu nữ không chớp.

Đàm Phi cáo từ rời đi, để lại một ánh mắt rất phức tạp chiếu vào bóng lưng gã…

Nhiệm vụ kết thúc, Đàm Phi lãnh thưởng rồi vội vã phản hồi động phủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!