Hơn nửa ngày sau.
Đám thiếu nam và thiếu nữ khác vẫn còn đang nằm bất tỉnh, bốn người Thạch Mục vẫn còn tỉnh táo ở lại trong phòng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Truyện dịch bởi nhóm dịch Phàm Nhân Tông của diễn đàn Bạch Ngọc Sách.
Trong đó Hàn Tương Tú sau khi chứng kiến Mã Phi Vân bị đánh chết thì gương mặt trắng bệch vô cùng, toàn bộ đều ngồi kế bên chỗ Thạch Mục, có lẽ cả đám đã bị dọa cho khiếp sợ không nhỏ.
Thạch Mục vẫn dựa vào vách thuyền tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên phanh một tiếng, cả chiếc thuyền lớn bỗng nhiên rung lên liên hồi, một âm thanh già nua mang theo vẻ giận dữ từ phía xa truyền đến thuyền lớn.
"Ninh Bình, ngươi lại dám đột nhập vào sâu trong cảnh nội chúng ta, lại còn đả thương tiếp dẫn lực sĩ của bổn tông, lần này ngươi đừng nghĩ là sẽ dễ dàng rời đi như vậy."
Vừa dứt lời, bên ngoài thuyền lại vang lên một tiếng nổ lớn, thân thuyền lại lắc lư kịch liệt lần nữa.
"Ta đang tự hỏi là ai giá lâm, hóa ra là Triệu huynh tự mình chạy đến đây. Bất quá nếu như ngươi đã biết rõ ra đến đây không chỉ có một mình, ngươi còn có trợ thủ nào khác thì hãy mau mau gọi ra hết đi."
Thanh âm của đại hán áo lam lại vang lên phía ngoài thuyền, nghe qua có vẻ trấn định dị thường.
"Nếu Ninh đạo hữu đã nói như vậy thì Dư mỗ cũng sẽ không khách khí nữa." Một thanh âm nam tử khác trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
"Dư Thiên Cơ, là ngươi sao?"
Đại hán áo lam vốn đang trấn định dị thường, nhưng sau khi biết rõ địch nhân thứ hai là ai thì thất thanh hô lên, mơ hồ có vẻ sợ hãi.
"Hắc hắc, Ninh Bình, có lẽ thật sự ngươi cũng không ngờ đến a. Vốn Dư sư đệ đang ở gần chỗ này, vừa nhận được thông tri của ta liền chạy đến đây luôn. Ngươi hãy mau gọi tên Cốt Hổ kia ra đi a, lần này nhất định phải cho Hắc Ma Môn các ngươi một bài học."
Thanh âm già nua cười lên ha hả.
"Nếu như Dư đạo hữu thân là tinh giai thuật sĩ cũng đã hiện thân, Cốt mỗ há lại không hảo hảo lĩnh giáo đạo lý một phen." Lại một âm thanh cực kỳ trầm thấp truyền ra, trong lời nói tràn đầy vẻ kiêng kỵ đối với Dư Thiên Cơ.
Truyện dịch bởi nhóm dịch Phàm Nhân Tông của diễn đàn Bạch Ngọc Sách.
Thuận theo tiếng xé gió bên ngoài thuyền lớn, âm thanh bạo liên nổ lên liên miên không dứt, làm cho lâu thuyền giống như gặp phải sóng to gió lớn nghiêng trái nghiêng phải liên tục.
"Là người của Huyền Vũ Tông tới."
"Thật tốt quá, nếu như vậy thì chúng ta đã được cứu rồi."
Thiếu niên miệng rộng và thiếu niên mắt đẹp lông mày xanh mừng rỡ nhẹ giọng nói.
Tinh thần của Hàn Tương Tú lại càng đại chấn hơn.
Trên mặt Thạch Mục cũng hiện lên vẻ vui mừng.
So với đại hán áo lam lai lịch thần bí quỷ dị, nếu bây giờ vẫn còn có cơ có thể được gia nhập Huyền Vũ Tông thì tất nhiên không còn gì tốt hơn.
"Dư Thiên Cơ, mặc gù chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng những tên đệ tử này ngươi cũng đừng mong chúng có thể sống sót trở về, hãy xem sự lợi hại Kinh Thủy Phù của ta đây."
Truyện dịch bởi nhóm dịch Phàm Nhân Tông của diễn đàn Bạch Ngọc Sách.
Một công phu sau, từ bên ngoài lâu thuyền truyền đến thanh âm hổn hển của đại hán áo lam.
Vừa dứt lời, thanh âm sóng lớn ngập trời truyền đến, tiếp theo sóng nước mạnh mẽ đập lên một bên mạn thuyền, cả chiếc thuyền chao đảo nghiêng hẳn về một phía mặt sông giống như sắp đổ xuống.
"Không tốt, hình như thuyền sắp lật."
Đám người Thạch Mục cả kinh, nhao nhao đứng dậy bám sát vách thuyền, cố gắng chống đỡ để không bị ngã ra mặt đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!