Giọt máu chui vào đáy bát rồi biến mất hoàn toàn. Một lát sau, chén gỗ khẽ run lên, đánh Phanh một tiếng đồng thời phun ra một ít sương mù màu trắng quay tít một vòng rồi ngưng tụ phía trên miệng bát hình một con khỉ lớn bằng ngón cái.
Hai mắt tiểu hầu nhắm nghiền, trông rất sống động.
"Thứ này… không thể nghi ngờ chính là huyết mạch Thạch Hầu, cho dù so với phế mạch bình thường cũng còn kém xa. Nếu đã như vậy, tại hạ xem như uổng công chuyến này. Triệu mỗ còn có chuyện quan trọng, xin phép cáo từ."
Người đàn ông mũ vành đánh giá bạch hầu cùng những tia sáng quanh người nó một lúc rồi trầm mặt nói ra.
Tiếp đó y phất tay xua tan khỉ nhỏ rồi thu hồi chén gỗ. Sau khi chắp tay thi lễ với hai người Lệ Thương Hải và đại hán họ Mẫn, người đàn ông này nhanh chóng rời khỏi đại sảnh. Từ đầu đến cuối, nam tử họ Triệu cũng không thèm liếc nhìn Thạch Mục một cái.
Trong lúc đó, sắc mặt của Lệ Thương hải và giáo đầu họ Mẫn đều đã trở nên cực kỳ khó coi. Thạch Mục thấy vậy, tuy rằng chưa hiểu chính xác tình hình nhưng có thể dự cảm điều gì không tốt.
"Đúng rồi, tiểu tử kia, ta khuyên ngươi không nên tham gia khảo nghiệm nhập môn do võ viện Khai Nguyên tổ chức làm gì. Kẻ mang phế mạch Thạch Hầu, đến đó cũng chỉ lãng phí tài nguyên của học viện."
Bên ngoài bất chợt truyền đến giọng nói lạnh lùng của nam tử mũ rộng vành, sau đó không gian lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng vốn có.
"Phế mạch Thạch Hầu? Lệ sư phó, đây là ý gì? Chẳng lẽ ta không thể kích phát huyết mạch, hoặc giả huyết mạch của ta là thứ vô dụng sao?" Thạch Mục có chút kinh nghi bèn quay sang hỏi Lệ Thương Hải.
"Cái này phải nói thế nào đây…" Lệ Thương Hải theo bản năng thì thào vài tiếng nhưng sắc mặt hết sức khó coi.
"Để ta nói.
Thạch Mục, chỉ có thể trách phúc duyên của ngươi quá mỏng. Ngươi quả thật đã kích phát lực lượng huyết mạch. Nhưng kích phát huyết mạch Thạch Hầu thì không bằng đừng kích phát còn tốt hơn!
Phải biết rằng, tuy người sở hữu huyết mạch có thể mượn nhờ lực lượng của nó để tiến cấp Phi Thiên với tốc độ tu luyện hơn xa thường nhân nhưng không phải loại huyết mạch này cũng mang lại chỗ tốt cho người sử dụng.
Thậm chí vài loại trong số chúng còn tạo thành chướng ngại về sau khiến việc tu luyện trở nên khó khăn hơn nhiều so với bình thường vì vậy được gọi là phế mạch. Huyết mạch Thạch Hầu mà ngươi kích phát chính là loại phế mạch thường thấy nhất.
Lực lượng của nó quả thật giúp cho võ giả ở giai đoạn Võ Đồ thân thể rắn chắc cùng thần lực trời sinh. Nhưng sau khi lĩnh ngộ khí cảm, kinh mạch trong cơ thể sẽ bị lực lượng huyết mạch làm cho bế tắc, dẫn đến tốc độ ngưng tụ chân khí thua xa người bình thường.
Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
"Đại hán họ Mẫn thở dài một hơi, sau khi nán lại giải thích vài câu liền lắc đầu rời đi một cách vội vã. Trong nháy mắt, bên trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Thạch Mục và Lệ Thương Hải mà thôi. Sau khi nghe giáo đầu họ Mẫn giải thích, nội tâm Thạch Mục lập tức chìm thẳng xuống dưới."Lệ sư phó…Thạch Mục, ngươi thật sự không cần tham gia khảo nghiệm do võ viện Khai Nguyên tổ chức. Theo ta được biết, những kẻ được xác nhận kích phát phế mạch ở các khóa trước dù có biểu hiện xuất sắc ra sao tại vòng khảo thi cũng không có cơ hội tiến nhập võ viện.
Dù sao bọn họ tuyển nhận đệ tử vì muốn bồi dưỡng cường giả Tiên Thiên tương lai. Một Võ Đồ dù có xuất chúng thế nào nhưng không có tiềm năng phát triển cũng không có giá trị để võ viện bồi dưỡng.
"Lệ Thương Hải thình lình cắt lời Thạch Mục tiếp đó trầm giọng nói ra."Nói thật, ta cũng rất thất vọng. Vốn tưởng có thể tự tay bồi dưỡng một vị cường giả xuất thân từ bản quán. Ta sớm nên nghĩ ra, chỉ có người sở hữu huyết mạch Thạch Hầu mới có thể tu luyện Toái Thạch Quyền đến mức kinh khủng như vậy chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi.
"Nói xong lời này, Lệ Thương không khỏi tỏ vẻ hối hận."Chẳng lẽ kích phế mạch Thạch Hầu thì thật sự không có cách nào trở thành cường giả võ đạo hay sao?
"Thạch Mục gắng gượng kiềm chế tâm tình uể oải phức tạp trong lòng, cắn răng hỏi lại một câu. Bộ dáng không thể tin nổi."Khi bắt đầu tu luyện lại phát hiện tốc độ ngưng tụ chân khí của mình thấp hơn một nửa so với người khác, thậm chí tệ hơn, ngươi sẽ biết thế nào là tuyệt vọng. Với tư cách giáo đầu, ta sẽ cho ngươi một lời khuyên cuối, không phải nói là cảnh báo.
Hãy xem chí hướng học võ của mình như một giấc mộng đã qua, về nhà làm một người bình thường đi. Đúng rồi, về sau cũng không cần ghé đến võ quán Lưu Phong làm gì.
Bổn quá mặc dù thu bạc truyền võ thế nhưng cũng không muốn tiếp tục bồi dưỡng những kẻ sở hữu phế mạch không có tiềm, nếu không trước sau cũng bị võ quán khác cười chê.
"Lệ Thương Hải lạnh lùng nói thêm vài câu đồng thời vỗ nhẹ đầu vai Thạch Mục rồi cũng quay người rời đi. Thạch Mục đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích. Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi ngồi xuống một cái ghế gần đó, thần sắc cực kỳ đờ đẫn."Hặc hặc… Hôm qua vẫn là đệ nhất Võ Đồ tại Phong Thành, hôm nay đã trở thành kẻ sở hữu phế mạch Thạch Hầu, thực đúng là buồn cười… Ha…"
Đại sảnh thình lình vang vọng tiếng cười như điên như dại của Thạch Mục. Lệ Thương Hải rời đi chưa được bao xa, nghe thấy tiếng cười truyền đến không khỏi hơi động thần sắc thế nhưng bước chân bên dưới vẫn không dừng lại chút nào.
Cách đó không lâu, Thạch Mục nhìn như bình tĩnh rời khỏi võ quán Lưu Phong, đi nhanh về phía trang viên ngoài thành.
Mấy ngày sau.
Huyết mạch triều dâng mở ra, sứ giả tầm mạch xuất hiện bên trong Phong thành, hơn nữa còn liên tiếp phát hiện Vương Thiên Hào cùng hai kẻ khác sở hữu huyết mạch giả. Tin tức này lan truyền khắp Phong thành khiến tất cả thế lực lớn nhỏ đều cảm thấy rúng động.
Trong đó, sứ giả họ Thạch sau khi ghé thăm võ quán Lưu Phong, biết được sự tình Thạch Mục kích phát phế mạch Thạch Hầu liền bí mật mang theo tin tức này rời đi.
Điều này khiến cho nhiều người kinh ngạc không hiểu nhưng cũng làm cho nhiều kẻ đại hỉ không thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!