Vào một buổi sáng ba ngày sau.
Thạch Mục mang theo một cái bao to cao chừng nửa thân người, một mình tiến vào trong dãy núi lớn mà hắn thường săn bắn, sau khi liên tục trèo qua bảy, tám ngọn núi cuối cùng hắn cũng đi đến biên giới của khu rừng Thanh Trúc xanh tươi lạ thường.
Hắn bỏ ra nửa canh giờ để đi mấy vòng xung quanh khu rừng trúc có diện tích hơn trăm mẫu này, sau khi phát hiện ra dấu vết gì đó hắn mới nhẹ nhàng đặt cái bao to ở một nơi khác trong khu rừng trúc, nhanh chóng lấy ra một cây xẻng không lớn, bắt đầu hì hục đào hố làm bẫy ở khu đất gần đó.
Nhưng kỳ lạ là động tác đào hố của Thạch Mục vô cùng cẩn thận, giống như sợ sẽ gây ra động tĩnh quá lớn.
Hắn cứ chăm chú đào như vậy, đợi đến khi đào cho cái hố này to bằng vại nước, sâu chừng một trượng thì sắc trời cũng đã sang buổi trưa rồi.
Thạch Mục lại từ trong bao lấy ra vài cái lọ, đổ xuống hố một ít bột phấn và chất lỏng không biết tên, lại dùng những cành cây nhỏ phủ kín mặt hố, rồi ôm thật nhiều lá trúc từ trong rừng bao phủ thêm một lớp nữa, rắc một ít bụi lên trên.
Cứ như thế, một cái bẫy tinh xảo đã được bố trí xong xuôi,
Thạch Mục nhìn nhìn cái bẫy do mình làm ra, trên gương mặt cũng lộ ra vẻ thỏa mãn.
Cách bố trí cạm bẫy lẫn những thứ rắc vào bên trong đều do hắn học được từ bí điển Chung Công, bằng không dù cho hắn tu luyện đao pháp đến cảnh giới một hơi chém bảy nhát thì chuyến đi này chưa chắc có thể đắc thủ được.
Tiếp theo hắn nhìn nhìn vầng thái dương treo cao trên bầu trời, sau khi tính toán xong thời điểm cụ thể tiếp theo, hắn không nói hai lời bèn lấy một cái bao giấy từ trong lồng ngực, sau khi mở ra, bên trong lộ ra một vắt mì vàng óng.
Tiếp theo Thạch Mục đem một thứ chất lỏng không biết tên từ bên trong bình nhỏ kia đổ hết vào vắt mì ấy.
Nhất thời một mùi thịt đậm đà khó hình dung tản ra từ trong vắt mì.
"Hy vọng chiêu nhử mồi lấy từ lão thợ săn trong thành thật sự có tác dụng, bằng không thì chỉ tính vật liệu thôi cũng tốn hết ba mươi lượng bạc."
Thạch Mục tự nói một câu, cổ tay hắn run lên, vắt mì vàng óng liền nhẹ nhàng bay vào bên trong hố bẫy.
Tiếp theo hắn lại từ trong cái bao to lấy ra một thanh dao gỗ đen đuốc và một chiếc áo choàng màu xanh lá vô cùng rộng, sau khi khoát lên người lại đem cái bao to ném sang một tảng đá lớn gần đó, rồi quay lại nằm sấp bên cạnh chiếc bẫy, không động đậy nhúc nhích nữa.
Từ xa nhìn lại, nơi chiếc bẫy chỉ là một vùng trống trải, căn bản không hề nhận ra được chút dị thường nào.
Lúc này Thạch Mục ngưng thở, khí nóng từ mũi hắn phả ra gần như loãng đến không cảm thấy gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào khu rừng trúc, mắt không hề chớp, trong đầu hắn lại hiện ra thông tin liên quan.
Kim Ti Thử, còn có tên là Tầm Dược Thử?
Là một loại dị thú đặc thù ở Tuyền Châu, nó là giống biến dị của sơn thử có đốm phổ biến nào đó, vừa sinh ra sẽ cắn chết sơn thử con cùng ổ, ba tháng sau, khi lưng mọc ra lông vàng thì có thể tìm ra dược thảo để tự mình dùng.
Sau một năm, màu vàng trên cơ thể Kim Ti Thử sẽ hoàn toàn hoàn thiện, lúc này nó sẽ kích phát đầy đủ sức mạnh thiên phú, có thể dễ dàng tìm được một ít dược liệu quý hiếm.
Thế nên nếu như chuột này bị người thuần phục sẽ không khác gì có thêm một ông đại sư hái thuốc trời sinh, trước giờ thứ này có tiền cũng không mua được, thường thường mấy vạn lượng bạc cũng không cách nào tìm được đâu, hiếm ai đem ra bán.
Thạch Mục cũng vào một lần nọ, trong lúc truy đuổi một con chồn hoang đến khu vực gần rừng trúc, mới tình cờ phát hiện nơi này lại có một con Kim Ti Thử tiếng tăm lừng lẫy ở Tuyền Châu ẩn giấu, hắn hiển nhiên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Bất quá, lúc đó hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ,
Kim Ti Thử tuy không phải linh thú, nhưng trời sinh nhát gan cẩn thận, lại thêm nó chạy nhanh như chớp giật, luôn luôn có thể nhờ vào tốc độ kinh người mà biến ảo ra hư ảnh mê hoặc mọi người, nếu một đòn không trúng, trừ phi là cường giả võ đạo kinh công cao siêu bằng không muốn bắt được nó là chuyện không thể nào,
Khoảng thời gian gần đây, mỗi lần Thạch Mục đi đến đỉnh núi này tu luyện đều sẽ dành riêng một chút thời gian nghiên cứu quy luật hoạt động của con Kim Ti Thử này.
Hiện nay hắn đã tu luyện đao pháp Phong Trì đến cảnh giới một hơi chém bảy nhát, lại cộng thêm phương pháp bố trí cạm bẫy và mê dược trên bí điển Chung Công, hắn mới quyết định hôm nay sẽ hành động.
…
Khi Thạch Mục bố trí cạm bẫy xong, chuẩn bị bắt được Kim Ti Thử thì bên trong một phòng khách nọ ở võ quán Kim cương trong Phong Thành, một ông lão đầu tóc trắng xám đang giận dữ trách mắng Vương Thiên Hào đứng trước mặt:
"Ngươi lại giở trò quỷ gì đấy? Lần này cho ngươi đi Kim gia để ngươi xem coi có nử tử nào vừa mắt không, ai bảo ngươi ra tay đánh mấy vị con cháu đích tôn ở Kim gia chứ?"
"Hứa thúc, chuyện này sao lại trách con được, là chính bọn họ bảo muốn xin con chỉ điểm võ kỹ một chút, con chỉ nhất thời không dừng tay lại được thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!