Ồ!
Thạch Mục cảm thấy ngoài ý muốn nên tập trung nhìn rõ.
Vật nằm trên đất là một tấm bảng sắt đen sì, mặt ngoài ẩn hiện từng luồng hoa văn phát sáng. Nhìn thoáng qua chúng như chữ viết, nhưng hắn lại không hề nhận biết được một chữ.
"Chung cô nương, cô biết vật này là gì không?"
Thạch Mục hiếu kỳ nhặt tấm bảng sắt lên, lật qua lật lại, nhìn trước nhìn sau mấy lần rồi quay sang Chung Tú hỏi.
"Ta chưa từng thấy nhưng mà đoán chừng vật này là của cương thi. Chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái. Cương thi vốn do người chết biến thành, trên người mang theo ít trang sức hay đồ vật là chuyện bình thường." Thiếu nữ bước tới, cố nén cảm giác khó chịu do mùi gay gây nên, sau đó lắc đầu giải thích.
Thạch Mục gật đầu, do dự một lát rồi đặt tấm bảng sắt vào ngực, phủ lá cây lên thi thể kia rồi bước ra cửa lớn.
Không bao lâu sau, hai người rảo bước trên đường núi, trở về thành.
Trên đường đi, Thạch Mục nhịn không được nên hỏi Chung Tú về tiếng thét chói tai đã khiến con cương thi thống khổ.
Nhưng mà nàng cũng mù tịt, hiển nhiên không hề hay biết chuyện này. Thạch Mục thấy vậy nên cũng không hỏi han gì thêm.
Nhưng mà lúc này, sắc trời đã tối, cửa Tây Phong Thành đã đóng nên hắn dẫn thiếu nữ về trang viên bên ngoài của mình......
Màn đêm buông xuống, trong phòng ngủ, Thạch Mục lôi tấm bảng sắt ra ngắm nghía.
Xem xét kỹ càng, hắn nhận ra vật này tựa hồ do Hắc Thiết đúc thành, nhưng lại có cảm giác nặng và lạnh hơn Hắc Thiết. Những hoa văn bên trên tấm sắt này rất tinh xảo, càng nhìn càng thấy mang phong cách cổ xưa, cực kỳ sâu sắc.
Thạch Mục tuy không biết nguồn gốc tấm bảng nhưng biết không phải vật phàm nên kiểm tra thêm một lúc rồi mới cất kỹ nó. Sau đó hắn lôi hộp gỗ mà người đàn ông trung niên Chung Minh đưa hắn trước lúc lâm chung ra.
Cha con họ Chung có vẻ có lai lịch nên vật gia truyền mà họ xem trọng ắt hẳn giá trị không nhỏ.
Nắp hộp mở bung ra, bên trong là một quyển điển tịch dày cui. Trên bìa ghi bốn chữ màu đỏ - Chung Công Bí Điển.
Thạch Mục sững sờ một lúc, rồi lật đật giở sách ra xem, từng trang từng trang chậm rãi.
Cả quyển điển tịch ước chừng hơn ba trăm trang, toàn bộ đều viết chi chít những chữ chỉ bằng con kiến. Ngoài ra bên trong sách còn có không ít trang còn có tranh vẽ, trông rất sống động.
Thạch Mục chỉ mới xem qua vài tờ liền cảm thấy giật mình.
Sau nửa khắc đồng hồ, hắn xem qua điển tịch một lượt. Vừa xong hắn liền gấp sách, hít sâu một hơi, cảm thấy kinh ngạc với vật trong tay.
Quyển này đại khái chia làm hai phần.
Nửa trước ghi lại phương pháp luyện chế rất nhiều loại binh khí khác nhau, còn phần sau thì lại là các loại công cụ tinh xảo và phương pháp điều chế hàng trăm loại độc dược. Vô luận và phần trước hay sau thì chỗ kỳ dị và không ngờ của nó đều vượt xa những gì trước kia Thạch Mục có thể tưởng tượng.
Ví dụ như trong sách có một thanh binh khí là
"Hắc Thạch Độc Tâm Kiếm", nhìn qua nó như trường kiếm bình thường nhưng thực tế lại rỗng ruột, bên trong chứa một lượng lớn độc tố.
Nếu vậy thì võ giả cầm kiếm này đối địch thì chỉ cần năm ba chiêu thì trường kiếm gãy vỡ, độc dược bên trong phát tán, đối phương chết không kịp trăn trối.
Còn có một loại nỏ tinh xảo thập phần ác độc, đem ngạnh nỏ được đặc chế đặt trên lưng. Nếu như khom người thi lễ thì dễ dàng giật dây nỏ, từ trên lưng bắn ra ba mũi tên đả thương người trước mặt. Loại này cực kỳ khó phòng bị.
Còn về các loại độc dược được ghi lại kia thì tổng hợp nhiều thứ, từ loại khiến người khác hôn mê bất tỉnh tại chỗ cho đến loại mấy ngày sau mới phát tán.
Hầu như loại nào cũng có.
"Rôt cuộc Chung gia này ra sao mà lại có loại sách này? Xem mức độ tàn tạ thì có lẽ là vật do tổ tiên Chung gia lưu lại." Thạch Mục nhếch miệng, âm thầm suy nghĩ.
Nhưng nhưng thông tin bên trong sách cũng khiến hắn mở rộng tầm mắt, nếu như có thể thuộc lòng, về sau đụng phải người có thủ đoạn tương tự thì ít ra cũng có thể phòng bị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!