Cảm nhận được thái độ khinh thường từ đối phương, nụ cười trên môi Tần Dực Trì lập tức biến mất.
Giọng nói của anh trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, mang theo sự cảnh cáo mạnh mẽ:
"Vũ Văn Kiếm, ngứa da hả?!"
Trong phòng KTV, điện thoại bật loa ngoài, giọng nói của Tần Dực Trì vang lên rõ ràng trong tai mọi người, đầy áp lực.
Tất cả đều sững sờ.
Đặc biệt là Vũ Văn Kiếm, mặt cắt không còn giọt máu, nghĩ đến cảm giác bị đè xuống đất và bị đánh bầm dập, cậu ta lắp bắp, mãi không nói được lời nào.
Sao lại là Tần Dực Trì?
Tại sao Tần Dực Trì lại nghe điện thoại của Kiều Trân?
Kỷ Hiến mặt lạnh như tiền, giật lấy điện thoại, giọng nói lạnh băng:
"Đưa điện thoại cho Kiều Trân."
Trong hai giây ngắn ngủi, bầu không khí ngột ngạt như sắp báo hiệu một cơn bão mới sắp bùng nổ.
Người đàn ông bên kia dường như không nghe rõ, cười nhẹ một tiếng: Ồ? Anh nói gì cơ?
Kỷ Hiến mặt mày tối sầm, lặp lại từng chữ một, rõ ràng:
"Đưa điện thoại cho Kiều Trân!"
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, Tần Dực Trì dứt khoát cúp máy.
Tu—
Trong phòng, không ai dám thở mạnh, tất cả đều cúi đầu.
Kỷ Hiến mặt đen lại, ném mạnh điện thoại vào người Vũ Văn Kiếm, đôi mắt anh lạnh lẽo đến đáng sợ.
Kiều Trân chặn anh, rồi quay sang thân mật với người đàn ông khác?
Tốt lắm, thật là tốt.
Vũ Văn Kiếm ôm lấy điện thoại, đầu óc chạy nhanh:
"Nghe âm thanh ồn ào như vậy, chắc là họ đang ở ngoài. Để tôi đi dò hỏi xem họ đang làm gì?"
Kỷ Hiến với khuôn mặt đầy sát khí, nghiến răng gằn ra một chữ: Đi.
Năm phút sau.
Vũ Văn Kiếm kinh ngạc:
"Trời ơi, tôi tìm hiểu được rồi! Họ đang chơi ở công viên giải trí mới xây, nhưng không phải chỉ có hai người họ mà còn có vài người khác nữa."
Cảm nhận được tâm trạng Kỷ Hiến đang tệ đến cực điểm, Vũ Văn Kiếm liền đổi giọng ngay lập tức:
"Tôi nghĩ Kiều Trân chỉ đang cố tình làm ra vẻ 'Tôi không quan tâm' thôi. Hơn nữa, ngày mai mới là sinh nhật thật của cậu, chắc chắn cô ta sẽ không chịu được mà đến tặng quà."
Khăn quàng cổ đã đan xong, làm gì có chuyện giấu đi chứ?
Kỷ Hiến cúi đầu, mắt khẽ co giật, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác hoảng loạn, như thể đang mất đi thứ gì đó quý giá nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!