Cả người cô lập tức mất hết sức lực, ngã vào lòng Tần Dực Trì.
Trong đầu, dường như lại là những ký ức của kiếp trước...
——————
Kiếp trước, vào một buổi tối u ám, Kiều Trân kết thúc buổi hòa nhạc sinh nhật lần thứ 23, cuối cùng cũng nhận được lời chúc mừng sinh nhật từ Kỷ Hiến.
Trái tim cô đập thình thịch, đầy hy vọng mở khung chat, và ngay sau đó, cả người như rơi vào hố băng.
[Cô ấy đã trở về nước, anh phải đi đón cô ấy.]
Khi tin nhắn lạnh lùng hiện lên, từng chữ như đ.â. m sâu vào mắt cô.
Sắc mặt Kiều Trân cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn, sống mũi cay cay, trái tim như bị một bàn tay lớn bóp nghẹt, không thở nổi.
Người cô ấy đó, chính là đại tiểu thư nhà Nguỵ, là thanh mai trúc mã của Kỷ Hiến từ nhỏ, xinh đẹp và quyến rũ, môn đăng hộ đối với anh.
Khi thấy tin nhắn, dù biết Kỷ Hiến không hề thích người thanh mai này, dù biết anh chỉ làm vậy để hợp tác với nhà họ Nguỵ, nhưng mắt Kiều Trân vẫn đỏ lên.
Nỗi chua xót dâng lên trong lòng, khiến mắt cô ngấn nước.
Luôn là cô chủ động.
Luôn là cô chủ động nắm tay anh, chủ động nhắn tin, chủ động hẹn gặp, chủ động xin lỗi, chủ động theo sau anh, chủ động tỏ tình...
Dù đang yêu nhau, nhưng chẳng khác gì trước đây.
Mỗi khi cô cảm thấy tuyệt vọng, Kỷ Hiến lại cho cô một chút hồi đáp, một tia hy vọng mong manh.
Như thể, anh ấy cũng có một chút tình cảm với cô.
Nhưng nếu thực sự yêu một người, thì sẽ không để những người xung quanh chế nhạo và sỉ nhục cô;
Nếu thực sự yêu một người, thì sẽ không hạ thấp sự nghiệp và ước mơ của đối phương;
Nếu thực sự yêu một người, thì sẽ không đối xử với người đó bằng sự lạnh lùng lâu dài...
Kiều Trân khó thở, bước đi nặng nề và mệt mỏi, sau một thời gian dài cô mới cử động được ngón tay cứng đờ, gõ lên màn hình: [Anh lại thất hứa rồi]
Chữ lại này, đã quá nhiều lần.
Điện thoại rung lên một tiếng, tin nhắn của Kỷ Hiến bất ngờ hiện ra trước mắt cô:
[Đừng vô lý nữa.]
Vô lý.
Quả nhiên là câu trả lời như vậy.
Kỷ Hiến dường như, chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cô.
Chưa bao giờ.
Lâu dần, sự thất vọng và ấm ức cứ tích tụ từng chút một, như một giọt nước, không hay không biết, đã ngưng tụ thành một dòng sông, hội tụ thành một biển cả.
Là sự lạnh lùng của Kỷ Hiến, là sự khinh bỉ của mẹ anh, là những lời chế giễu của bạn bè anh, là biết bao đêm lạnh lẽo thấu xương...
Dập tắt tất cả nhiệt huyết của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!