Chương 9: (Vô Đề)

15. 

Kỳ Thịnh năm 33 tuổi đã hoàn toàn khác với Kỳ Thịnh năm 16 tuổi. 

Rụt rè, tự ti, nhút nhát. 

Rất giống Lâm Ngư năm 16 tuổi. 

Khi Kỳ Thịnh nói muốn về quê, Lâm Ngư đã biết anh muốn rời xa cô. 

Kỳ Thịnh cảm thấy mình không xứng với Lâm Ngư nữa. 

Lâm Ngư hỏi ngược lại: 

"Kỳ Thịnh, em bị vấy bẩn, anh chê em đúng không?"

Kỳ Thịnh theo phản xạ lắc đầu, quay sang ôm chặt Lâm Ngư vào lòng, giọng nói vụn vỡ xót xa. 

"Bây giờ anh chẳng có gì cả, đi cùng anh, em thực sự không hối hận sao?" 

Lâm Ngư ôm lấy anh ấy, như thể ôm lấy chính khoảng trống trong lòng suốt 15 năm qua. 

"Kỳ Thịnh, anh quên rồi sao? Giấc mơ của em là mượn của anh."

"Những gì em có hôm nay đều nhờ vào giấc mơ của anh mà đạt được, nên của em cũng là của anh."

"Kỳ Thịnh, bây giờ anh mới 33 tuổi, vẫn chưa muộn đâu." 

"Anh có thể thi đại học dành cho người lớn, có thể vào trường đại học, đến khi tốt nghiệp anh vẫn chưa đến 40." 

"Không đi học cũng được, anh muốn làm gì cũng được, em có tiền." 

"Kỳ Thịnh, trước đây anh đã kéo em đi về phía trước, bây giờ em sẽ dắt anh đi tiếp." 

"Chúng ta cứ đi như thế này được không? Trước tiên em nuôi anh, chúng ta có con, sau này anh nuôi em và con nhé." 

16. 

Năm 16 tuổi, họ hẹn cùng nhau đến Bắc Kinh ngắm lễ thượng cờ. 

Mãi đến năm 34 tuổi, khi Kỳ Thịnh nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, lời hẹn mới được thực hiện. 

Trên quảng trường Thiên An Môn, Kỳ Thịnh nắm tay Lâm Ngư mang bụng bầu tròn trịa. 

Những người lính trẻ rắn rỏi, bước chân thẳng tắp ngay hàng thẳng lối, người lính kéo cờ giương cao lá quốc kỳ, mạnh mẽ tung ra. 

Lá cờ đỏ rực bay phấp phới trong ánh nắng đầu tiên của ngày mới. 

Quốc ca vang lên hùng hồn, thiêng liêng chạm đến tâm hồn mỗi người. 

Kỳ Thịnh siết c.h.ặ. t t.a. y Lâm Ngư. 

Lâm Ngư quay sang nhìn người đàn ông đứng cạnh mình, dáng đứng kiên cường ngạo nghễ như cây tùng dưới nắng, gương mặt anh ấy đầy thành kính, Lâm Ngư xúc động bật khóc. 

Thực ra Lâm Ngư đã đọc nhật ký của Kỳ Thịnh. 

Bà nội Kỳ Thịnh rất thích quân nhân, mà anh ấy lại yêu bà nội nhất. 

Thực ra, Lâm Ngư luôn biết rằng giấc mơ của Kỳ Thịnh là Bắc Kinh, là quốc kỳ, là quân đội. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!