Chương 8: (Vô Đề)

13.

Ngày thi đại học, Kỳ Thịnh đạp xe chở Lâm Ngư đến điểm thi. 

Lâm Ngư ôm lấy eo Kỳ Thịnh, nói rất nhiều. 

Nói rằng Lâm Ngư muốn cùng Kỳ Thịnh vào đại học, muốn cùng cậu ấy ngắm lễ thượng cờ, bắt cậu ấy nhất định phải thi thật tốt. 

Hai người thi ở hai điểm khác nhau.

Lúc chia tay, Kỳ Thịnh ôm Lâm Ngư, cũng nói rất nhiều. 

Cậu ấy nói:

"Lâm Ngư, cậu cũng phải thi thật tốt. Tớ đã mua vé đi Bắc Kinh rồi. Thi xong, chúng ta sẽ đi ngắm lễ thượng cờ."

Lâm Ngư đứng tại chỗ rất lâu, đến khi hoàn toàn không còn thấy bóng lưng Kỳ Thịnh nữa, mới đưa tay lau nước mắt. 

Lâm Ngư bước đi, rời khỏi trường thi. 

Xin lỗi, Kỳ Thịnh, tớ không thể hủy hoại cậu được. 

Xin lỗi, Kỳ Thịnh, tớ không thể đi Bắc Kinh cùng cậu nữa rồi.

Tối qua, Kỳ Thịnh lau sạch vết m. áu trên cầu thang đến tận khuya. 

Sáng nay lại phải đi thi, không kịp xử lý th. i th. ể của hai kẻ đó. 

Lâm Thủ Nghĩa và gã đàn ông trung niên vẫn còn nằm trong nhà. Đêm qua, Kỳ Thịnh ôm Lâm Ngư về nhà cậu ấy ngủ. 

Trên đường về nhà, bao ký ức trong đời Lâm Ngư vụt qua như một thước phim. 

Quả nhiên, người lớn lên trong bùn lầy, dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra.

Lúc đi ngang quán net, Lâm Ngư vào ngồi một lúc, ghi nhớ cách xóa dấu vết tại hiện trường vụ án. 

Cô phải xóa sạch dấu vết của Kỳ Thịnh trước khi đến đồn cảnh sát đầu thú. 

Có lẽ do lương tâm cắn rứt, khi thấy xe cảnh sát trước khu chung cư, Lâm Ngư giật mình. 

Thu mình lại, nhanh chóng chạy về nhà. 

Vừa đến cầu thang, đúng lúc có người từ trên đi xuống. 

Ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau, Lâm Ngư sững sờ. 

Thấy chiếc còng tay trên tay Kỳ Thịnh, sắc mặt cô ấy lập tức tái nhợt. 

Kỳ Thịnh cũng sững người một chút, nhưng rất nhanh, kinh ngạc hóa thành phẫn nộ, đôi mắt đỏ ngầu, cậu ấy gào lên: 

"Ai cho em cậu lại? Đi thi ngay! Quay lại ngay!"

Lâm Ngư nhận ra điều gì đó, bỗng phát đi. ên lao tới, ra sức kéo còng tay Kỳ Thịnh. 

"Tôi giế. t người! Bắt nhầm người rồi! Các anh bắt nhầm người rồi..." 

Hai cảnh sát trẻ đi đến giữ chặt Lâm Ngư lại. 

Lâm Ngư liều mạng giãy giụa, nước mắt không ngừng rơi, Lâm Ngư gào đến khàn giọng: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!