"Bây giờ việc quan trọng nhất là cải thiện điểm số. Mới lớp 10 thôi, vẫn kịp mà."
Kỳ Thịnh đề nghị dạy kèm cho cô.
Lâm Ngư sợ làm lãng phí thời gian của Kỳ Thịnh, nhưng Kỳ Thịnh đẩy đĩa thịt xào về phía cô ấy, cười nói:
"Dạy cậu học cũng giúp tớ ôn tập lại kiến thức, đôi bên cùng có lợi."
Lâm Ngư động lòng.
Cô cũng muốn đến Bắc Kinh xem lễ thượng cờ.
Kỳ Thịnh cho Lâm Ngư mượn giấc mơ của cậu ấy, cô muốn thử một lần.
Đời này, Lâm Ngư cũng muốn vì chính mình chiến đấu, giành lấy tương lai.
Lâm Ngư muốn cho mẹ mình thấy, dù lớn lên trong bùn lầy, cô không phải là bùn nhão.
Lâm Ngư có thể là bông hồng dại kiêu hãnh.
Lâm Ngư chôn một bí mật trong lòng.
Điều khiến cô thực sự day dứt không phải là năm nghìn tệ kia.
Mà là câu nói của người đàn ông đứng sau cánh cửa khép lại lúc ấy.
"Sau này đừng liên lạc với Lâm Ngư nữa. Nó sinh ra trong bùn lầy, cả đời cũng chỉ là bùn lầy mà thôi."
"Nó và cha nó đều như nhau, sau này cũng sẽ trở thành kẻ ăn bám, một khi đã dây vào thì không thể rũ bỏ được."
Mẹ Lâm Ngư không phản bác.
Thậm chí, bà ấy còn đồng tình.
Bùn lầy?
Lâm Ngư không phải bùn lầy!
8.
Lâm Ngư biết mình không phải đứa con hiếu thảo.
Vì cô đã vô số lần nguyền rủa Lâm Thủ Nghĩa.
Nhưng ông trời chưa bao giờ đứng về phía Lâm Ngư, chưa bao giờ nghe thấy tiếng lòng cô gào thét, chưa bao giờ giúp cô cả.
Lâm Ngư đã từ bỏ hy vọng rồi.
Vậy nên khi cảnh sát tìm đến nhà, cô sững sờ mất một lúc, không phản ứng kịp.
Lâm Thủ Nghĩa gặp chuyện.
Tối hôm đó, sau khi đánh cô, hắn chạy ra ngoài đánh bài.
Ban đầu, vận may khá tốt, hắn thắng được không ít tiền, tính dừng lại. Nhưng kẻ thua cuộc không chịu, hai bên tranh cãi rồi ẩu đả.
Lâm Thủ Nghĩa cầm gạt tàn thuốc đập v. ỡ đ. ầu đối phương.
Người ta kiện hắn, không tránh khỏi ngồi tù, ít nhất là hai năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!