6.
Lâm Ngư không muốn để lộ sự yếu đuối của mình, nhưng Kỳ Thịnh đã nhìn thấu, nên Lâm Ngư lại muốn giãi bày.
"Mẹ tớ trước đây rất tốt. Năm nào mẹ cũng lén về thăm tớ, đưa tớ đi ăn ngon, lén cho tớ tiền."
Sau khi ly hôn, mẹ Lâm Ngư đến tỉnh khác làm công nhân may, sau đó kết hôn với ông chủ xưởng may ông chủ ấy đã ly dị, có con gái riêng.
Mẹ Lâm Ngư ở biệt thự, mặc đồ hiệu, lộng lẫy xinh đẹp.
Ban đầu, mẹ vẫn đối xử với cô rất tốt. Nhưng sáu năm trước, khi mẹ sinh con trai, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
"Từ lúc mẹ tớ có em trai, mẹ không đến tìm tớ nữa."
"Nghỉ hè, tớ muốn đi thăm, mẹ không cho địa chỉ, nói bận lắm, không có thời gian chăm sóc tớ."
"Mẹ bảo tớ phải học hành tử tế, chờ khi em trai lớn lên sẽ đón tớ về."
"Dịp lễ Quốc tế Lao động vừa rồi, bố ép tớ đi tìm mẹ."
"Bố tớ nợ nần chồng chất, không ai chịu cho vay nữa nên quay sang vòi tiền mẹ tớ. Ông ấy liên tục gọi điện quấy rối."
Sau này mẹ tớ không nghe máy nữa, ông ấy tìm ra địa chỉ, ép tớ đi xin tiền.Nhưng tớ đâu có định đòi tiền.Tớ chỉ nhớ mẹ, chỉ muốn mẹ ôm tớ một cái thôi… Tớ thực sự rất nhớ mẹ…
"Bát mì vẫn còn bốc khói, nhưng đáy mắt Lâm Ngư đã phủ một tầng sương."Nhưng mẹ không nghe tớ giải thích, mẹ bảo tớ giống bố, đều là bọn ăn bám.Mẹ ấy đưa tớ năm nghìn tệ, bảo tớ đừng bao giờ tìm mẹ nữa, coi như tớ chưa từng có người mẹ này.Tớ không nhận số tiền đó. Tớ trả lại bà ấy.
"Từ trước đến giờ, mẹ là động lực duy nhất của Lâm Ngư. Nhưng bây giờ, cột trụ chống đỡ Lâm Ngư đã gãy mất rồi. Kỳ Thịnh ăn hết bát mì, ngay cả nước cũng không chừa. Cậu ấy nói:"Lâm Ngư, thực ra tớ cũng chẳng khá hơn cậu là bao."
Tối hôm đó, Lâm Ngư nghe câu chuyện của Lâm Ngư .
Hóa ra Kỳ Thịnh là trẻ mồ côi. Năm cậu ấy năm tuổi, bố mẹ cậu ấy mất trong một vụ tai nạn.
Kỳ Thịnh ở với bà nội, ăn nhờ bữa cơm của hàng xóm.
Bà nội bán rau ở chợ, chắt chiu từng đồng gom góp tiền học phí cho Kỳ Thịnh đi học. Còn sinh hoạt phí, Kỳ Thịnh tự lo.
Tan học, Kỳ Thịnh đi nhặt ve chai, bưng bê chạy bàn quán ăn, tranh thủ phụ việc trong căng
-tin trường.
"Hôm đó người đánh tớ là con trai bác cả."
"Bà nội tớ sức khỏe yếu, trước khi mất muốn để lại căn nhà cũ cho tớ."
"Nhưng bác cả không chịu, muốn tớ tự nguyện từ bỏ."
"Bà nội mất rồi. Trước khi kịp để lại di chúc, bà đã bị họ chọc tức phát bệnh."
"Họ đuổi tớ ra khỏi nhà bà, căn nhà bị bác cả chiếm, bây giờ tớ không còn nơi để về nữa."
Mười sáu tuổi, Kỳ Thịnh trắng tay.
Cậu ấy nói:
"Tối hôm đó, cậu trông rất tuyệt vọng, không còn chút ý chí sống."
"Tớ nhìn ra được, vì trước đây tớ cũng từng như cậu vậy."
"Nhưng bà nội hỏi tớ:"Tiểu Thịnh, con không muốn đi xem thế giới ngoài kia sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!